Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Minh ra lệnh: “Nghe cho rõ đây Tống Dĩnh, tôi đang ở trên một hòn đảo không người ngoài biển Hoa Đông. Sương mù quanh đây khá dày, cô định vị theo tín hiệu này rồi cử một đội y tế đến. Có người bị trúng đạn ở ngực, tình hình rất nguy hiểm. Hãy điều động máy bay đến đây với tốc độ nhanh nhất”

 

Tống Dĩnh nghe thấy Tần Minh không sao thì yên tâm: “Cậu chủ không sao thì tốt quá rồi, vừa hay tôi cũng đang tìm kiếm ở biển Hoa Đông, xem ra đã đến đúng địa điểm rồi. Mười phút nữa tôi đến, xin cậu chủ chờ một chút.”

 

Tần Minh cúp điện thoại, nhìn đống hỗn độn trong căn cứ. Lý Mộng bị người chết dọa cho sợ hãi, co rụt người lại.

 

Triệu Chính Ngôn đang tìm nước sạch để rửa vết thương.

 

Còn Hoàng Thư Đồng thì chỉ có thể chờ chết.

 

Tần Minh bế cô lên rồi an ủi: “Người của tôi sắp đến rồi, cô kiên trì thêm một lát.

 

Hoàng Thư Đồng nhếch môi cười: “Người nghèo khổ gì mà một cuộc điện thoại thôi đã có một nhóm cấp dưới đang chờ, còn có thể dẫn theo đội y tế chuyên nghiệp đến. Anh đúng là tên lừa đảo lúc nào cũng nói dối, còn lừa cả trái tim em”

 

Tần Minh bảo: “Đừng nói nữa, tiết kiệm chút sức đi, cô sẽ không sao đâu!

 

Hoàng Thư Đồng nói: “Vô ích thôi, em thấy lạnh lắm, rất muốn ngủ, người em không còn chút sức lực nào cả. Tần Minh, cho dù anh không thích em thì chí ít chúng ta cũng có ba tháng yêu nhau đúng không? Cho dù anh lừa em cũng không quan trọng, bởi vì em nghiêm túc.”

 

Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng đang dần mất đi ý thức mà cực kỳ đau lòng, có vẻ cô đã không còn kiên trì được nữa. 


 

Anh cắn rằng nói với cô: “Anh không lừa em. Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh đã thích em ngay từ đầu rồi, em còn nhớ không? Khi anh hôn em, lúc đó anh cảm thấy rất có lỗi vì anh biết anh đang đóng giả Triệu Chính Ngôn, nhưng anh thích em vậy nên anh không kìm được mới hôn em.

 

Nhưng dù thích em, anh cũng không thể ở bên em được, vì em là vợ chưa cưới của người khác.

 

Anh đã thử thích người phụ nữ khác nhưng đều không thành công, trong lòng anh vẫn không quên được em. Mặc dù chỉ có ba tháng, nhưng anh cũng thật lòng thích em, Thư Đồng à”

 

Hoàng Thư Đồng từ từ nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười nhẹ: “Vậy sao?”

 

Tần Minh đáp ngay: “Đúng thế, vậy nên em phải kiên trì. Nếu em qua khỏi thì chúng ta có thể ở bên nhau, em từng nói em không quan tâm anh có tiền hay không, không phải sao? Vậy nên em hãy cố lên”

 

Hoàng Thư Đồng dần chìm vào hôn mê: “Ừm, em sẽ cố..”

 

Nhưng giọng cô đã nhỏ như tiếng muỗi kêu, sinh mạng dần biến mất.

 

Tần Minh đau khổ nắm chặt tay, vì chuyện của anh mà liên luỵ đến người vô tội là Hoàng Thư Đồng khiến anh rất áy náy, thế mà cuối cùng anh còn hại chết cô khiến lòng anh lại càng áy náy hơn.

 

Một lúc sau, trên bầu trời đảo nhỏ có tiếng máy bay trực thăng ầm ầm.

 

Tần Minh nhanh chóng cầm lấy đèn pin, bế Hoàng Thư Đồng đang bị thương ra ngoài cùng với Triệu Chính Ngôn.

 

Tần Minh quay đầu lại nhìn Lý Mộng đang ôm đầu, co rúc người ngồi trong góc: “Này, có thể về rồi, đi thôi. Cô còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?"

 

Lý Mộng giật mình, tự lẩm bẩm: “Về? Nếu về thì mình lại trở về như trước sao? Mình lại chẳng còn gì nữa sao?”

 

Tần Minh cau mày nói: “Lý Mộng, cô đang làm gì vậy? Sợ quá ngốc luôn rồi à?”

 

Vẻ mặt Lý Mộng rất kỳ lạ, cô ta cười trông rất dữ tợn, rất đáng sợ. “Triệu Chính Ngôn mất trí nhớ rồi, nếu cứu được người phụ nữ kia thì anh ta lại phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình, về với vợ chưa cưới. Còn tôi lại chẳng còn gì nữa, anh hiểu không? Không được cứu cô ta, không được cứu người đàn bà đó.

 

Nói xong không biết Lý Mộng lấy súng ở đâu ra, chĩa vào Tần Minh.

 

Tần Minh tức giận quát lên:

 “Cô điên rồi à? Bỏ súng xuống. Triệu Chính Ngôn không mất trí nhớ.

 

Triệu Chính Ngôn cũng nói ngay: 

“Tiểu Mộng, anh không mất trí nhớ. Tiểu Mộng à, anh thích em, bỏ súng xuống đi, nguy hiểm lắm.”

 

Lý Mộng gào lên như kẻ điên: 

“Ha ha ha, anh lừa tôi, các anh đều là Tần Minh đúng không? Triệu Chính Ngôn mất trí nhớ rồi, Triệu Chính Ngôn mất trí nhớ mới là thật. Các anh lừa tôi. Tôi không thể để bất cứ ai ngăn cản giấc mơ trở thành người giàu của tôi được nữa. Không ai được phép. Tần Minh, anh muốn ngăn cản tôi thì anh đi chết đi."

 

Hai tay Lý Mộng run lên, còn đang do dự có nên bắn hay không thì đột nhiên một con rắn nhỏ bò đến bên cạnh, cắn vào chân cô ta.

 

Đoàng!

 “A!”

 Chân Lý Mộng đau đớn, người cô ta ngã ra sau, tay vô thức bóp cò, bắn khi cô ta còn đang nhắm bừa bãi.

 

Phụt, Triệu Chính Ngôn ở bên cạnh Tần Minh, đầu cậu ta đột nhiên toé máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK