Tần Minh bỏ chạy, gọi taxi rồi vội vàng rời khỏi nơi quỷ quái này, đi đâu cũng có phụ nữ quen biết anh.
Tần Minh gọi cho Trương Toàn Chân kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi, nhưng không ngờ ông ta không tức giận lắm, ngược lại còn nói nhà họ Lâm cũng đang nhờ Tần Minh giúp đỡ nên tạm thời coi như cùng phe với mình, họ sẽ không tiết lộ chuyện anh giả mạo Triệu Chính Ngôn.
Đồng thời Trương Toàn Chân cũng cảnh cáo : “Tiểu Tần à, thằng nhóc thối cậu không biết mình là ai sao? Nếu cậu còn để lộ thân phận thêm nữa thì tình hình sẽ không ổn đâu. Tôi bảo cậu dùng thân phận Triệu Chính Ngôn để thay đổi, nhưng cũng không thể mới đó đã xuất hiện đủ loại vấn đề.
Tần Minh than thở: “Những chuyện này đều là bất khả kháng, sao tôi biết có nhiều người quen đột nhiên xuất hiện đến thế, tôi cũng mệt lắm chứ! Thầy à, thầy còn cách nào không? Thầy nhìn số mạng đào hoa của tôi đi, mệt chết mất. Chẳng phải lúc trước thầy nói mặc dù tôi có số mệnh Đế vương, nhưng duyên vợ chồng ngắn ngủi, nghiệp con cái dài sao? Nếu trước kia có thể thay đổi, vậy bây giờ có thể thay đổi không?”
Trương Toàn Chân bật cười: "Không phải cậu nói là tôi lừa gạt mọi người sao? Cậu kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, khoa học, bây giờ tin rồi à? Cậu đã có một chút năng lực của tôi, chắc cậu cũng biết một số chuyện sử dụng thủ thuật che mắt.”
Tần Minh cười híp mắt: “Thầy à, một số chuyện sử dụng thủ thuật che mắt, nhưng một số chuyện là dùng năng lực thật sự của thầy, đúng không? Có câu chân thành sẽ linh nghiệm, thực ra tôi theo chủ nghĩa duy tâm.” “Cút!” Trương Toàn Chân cười mắng: “Cậu đừng luyện bộ võ tôi đưa cậu nữa. Ba năm đến năm năm sau, cậu làm chuyện đó nhiều rồi bất lực, thận yếu, tự khắc sẽ hết đào hoa, mệnh cũng thay đổi.
Sắc mặt Tần Minh tối sầm, ông già xấu xa này không chịu giúp cũng không biết có ý nghĩ gì xấu, Tần Minh bực bội cúp điện thoại.
Bộ võ đó vẫn cần phải luyện, không phải Trần Minh nghĩ tới chuyện nam nữ, mà là muốn bảo vệ bản thân.
Trương Toàn Chân luôn hiểu lầm anh, anh cũng rất buồn bực. “Anh sẽ mãi yêu em, Nhiếp Hải Đường." Tần Minh vui vẻ gửi tin nhắn cho Nhiếp Hải Đường, bày tỏ tấm lòng mình.
Mà Nhiếp Hải Đường lúc này vẫn đang chơi ở thắng cảnh thị trấn Cổ Thuỷ, đọc được tin nhằn này cô cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó hạnh phúc gửi lại cho anh một hình trái tim.
Đường Xảo ở bên cạnh thấy cô cười vui vẻ thì hỏi: “Hải Đường, sao vậy? Không ưng ai à? Tớ không thấy cậu nói chuyện với bạn nam lớp Kinh tế.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười, khoác tay Đường Xảo: “Chơi với cậu là được rồi, chị em tốt ạ. À đúng rồi, chuyện Triệu Chính Ngôn vào nhầm toilet nữ.
Đường Xảo bảo: “Thôi bỏ đi. Dù sao cũng không tổn thất gì, chỉ giật mình thôi, cậu đã nói rõ với anh ta rồi thì quên chuyện này đi.”
Nhiếp Hải Đường mỉm cười hài lòng.
Tần Minh về trường học, vì đang được nghỉ không có việc gì làm nên anh lại chạy đi giao đồ ăn.
Dù sao lúc đầu Tần Minh không định đi kiểm tiền cùng Tổng Dĩnh, nhưng trong buổi đấu giả từ thiện, để giải vây giúp Nhiếp Hải Đường nên anh buộc phải kiếm một số tiền lớn.
Vì vậy dù giàu sang phú quý nhưng anh vẫn phải thực hiện giao kèo tinh thần, vẫn phải đến cửa hàng để giao đồ ăn.