“Chuyện này... không được. Khó khăn lắm Tần Minh mới nói hết câu được.
Lâm Vũ Nhu: “Hay là anh nhắm mắt lại đi, coi như bị muỗi cắn thôi, được không? Anh bảo là không muốn tôi làm ni cô cơ mà? Hóa ra anh chỉ nói miệng thể thôi đúng không? Vậy anh an ủi tôi làm gì chứ?”
Tần Minh cắn răng nói: “Thôi được rồi, đây là lần cuối cùng tôi đồng ý với yêu cầu của cô, sau này cô về thì sống cho tốt vào, đừng có làm chuyện gì dại dột, đừng có làm ni cô gì đó nữa.
"Vâng."
Lâm Vũ Nhu gật đầu, sau đó cô lật người, đè lên anh.
“Bịch bịch bịch..”
Tiếng nhịp tim dồn dập này là của Lâm Vũ Nhu, vì hai người ghé sát vào nhau nên Tần Minh đã nghe thấy rất rõ rằng cô ta đang hồi hộp, xem ra cô không hề phóng khoáng như vẻ bề ngoài của mình.
Thậm chí, trong thời tiết lạnh cóng này, anh còn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của cơ thể Lâm Vũ Nhu.
Bỗng nhiên, trong lúc suy nghĩ của Tần Minh đang rối hết vào nhau thì Lâm Vũ Nhu hôn anh, đồng thời cô ta còn cầm tay anh, đặt lên bộ ngực mềm mại của mình.
“Ừ”
Tần Minh cảm nhận được nụ hôn này của Lâm Vũ Nhu rất ngọt ngào, cơ thể cô mềm mại giống như cơ thể của cô vậy, yếu ớt như một dòng nước, mà nụ hôn của cô thì lại khiến lòng anh say đắm.
Tần Minh nghĩ thầm, thôi không xong rồi, anh có cảm giác như mình bị lừa vào bẫy giặc rồi.Vì nụ hôn này, Tần Minh cứ thế mà rơi vào tay giặc.
Một cô gái trẻ, cơ thể mơn mởn, trên người Lâm Vũ Nhu dường như có một ma lực cực kỳ lớn đang hấp dẫn Tần Minh, khiến các mạch máu của anh như nở rộng ra, ngọn lửa xấu xa nào đó trong người cũng bốc lên.
Mà Lâm Vũ Nhu còn đặt tay Tần Minh lên ngực mình.
Điều này đã khiến cho Tần Minh nhớ đến lần đầu tiên của hai người, những ký ức đó dường như vẫn còn vẹn nguyên trong đầu anh.
Trong thoáng chốc, Tần Minh đã mất không chế, gì mà cố gắng nhẫn nhịn, gì mà đàn ông không được suy nghĩ bằng nửa người dưới, gì mà phải khắc chế bản thân, phải kiên trì, anh vứt hết mọi chuyện ra sau đâu.
Chỉ tập trung tuân theo bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông.
Lúc này Tần Minh chỉ muốn cố gắng cày cấy trên người Lâm Vũ Nhu, nhẹ nhàng hôn lên da cô ta, vuốt ve sự dịu dàng nơi cô ta.
Lâm Vũ Nhu cũng rất phối hợp với anh, đây là lần thứ hai Lâm Vũ Nhu chủ động hưởng thụ sự thân mật thể này, mặc dù vẫn là người lần trước, nhưng lúc này tâm trạng của cô đã khác, lần trước cô chỉ thấy sợ và mặc cảm, nhưng lần này thì đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Chiếc giường gỗ ở phòng ký túc xá riêng khế kêu cọt kẹt, hai người quấn lấy nhau.
Đêm dài, Tần Minh nằm thẳng người, Lâm
Vũ Nhu ghé vào người anh. Tần Minh xoa nhẹ mái tóc dài phía sau lưng cô, trầm tư, sao lại thành ra thế này rồi?
Lâm Vũ Nhu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi, mà Tần Minh thì vừa rối rắm lại vừa hối hận.
Nhưng hối hận thì sao chứ? Kết quả của một lần xúc động chính là quan hệ của hai người lại càng chặt chẽ hơn rồi.
“Hầy, thôi được rồi, ngủ đi.”
Tần Minh buồn phiền gãi đầu, không nghĩ ra thì thôi để mai nghĩ tiếp vậy.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, khi Tần Minh tỉnh giấc thì lại phát hiện ra Lâm Vũ Nhu rời đi rồi.
Lâm Vũ Nhu nấu cháo, mua bánh quẩy rồi, để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Tần Minh cầm tờ giấy lên, thấy trên đó viết:
“Cám ơn anh vì đã chứa chấp tôi. Tôi sẽ không quên anh đâu.”
Tần Minh nhìn dòng chữ trên tờ giấy, khẽ nhếch mép rồi bối rối che mặt mình lại.
“Hầy.”
Tần Minh cảm thấy hơi buồn buồn, cảm giác như mình cứ liên tục phản bội lại lời hứa của bản thân, lời hứa mà anh đã nói với Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều.
Tạm thời không nhắc đến chuyện với Tôn Thường Hi, riêng chuyện đêm qua giữa anh và Lâm Vũ Nhu thôi cũng là vì sự xấu xa của anh, vì anh không khống chế nổi bản thân mà thôi.
Tần Minh nằm ở ký túc xá cả ngày trời, không bước ra ngoài. Trong đầu anh toàn là hình ảnh hai người lên giường đêm qua, cảm giác áy náy và tự trách chính mình khiến tâm trạng anh trở nên rất phức tạp.
Ban ngày, Nhiếp Hải Đường đã đến tìm gặp Tần Minh vài lần, nhưng Tần Minh lại lấy rất nhiều cớ để tránh mặt.
Bởi vì anh thật sự không biết phải đối mặt với Nhiếp Hải Đường thế nào. Anh đã phản bội lời hứa của mình rồi.
Chạng vạng tối, Tần Minh đói đến mức không thể chịu nổi nữa, đành phải mò ra ngoài kiếm đồ ăn. Tần Minh nhốt mình ở trong phòng cả ngày trời, cuối cùng cũng nghĩ thông, sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ?
Nếu Lâm Vũ Nhu đã rời đi rồi thì mình cũng quên chuyện này đi là được.
Coi như chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một đêm phong lưu thôi.
Sau này không nhắc đến là được, chẳng lẽ nhà họ Lâm có thể bắt Tần Minh chịu trách nhiệm được chắc?
Dù sao thì anh cũng là người được hời, không lỗ gì cả, sao phải nghĩ ngợi thế chứ?