Đúng vào lúc mọi chuyện căng thẳng như thể ngàn cân treo sợi tóc thì dù không động đậy được cơ thể nhưng Tần Minh vẫn hất được tay lên, ném một con dao nhỏ ra ngoài.
“Hả?”
Người phụ nữ kia hoảng hốt, bởi vì cô ta chủ quan, cứ chắc rằng Tần Minh sẽ chết nên cô ta phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, cô ta định thu lại thanh kiếm Nhật của mình, nhưng con dao của Tần Minh đã lướt qua mặt cô ta, cứa một đường khiến máu ứa ra.
Chính vì như vậy nên cô gái có hình xăm trên mặt lại không kịp cản dao của Tần Minh lại, nhưng cô ta cũng không còn dựng thanh kiếm đứng lên như lúc nãy nữa, lúc này Tần Minh cũng an toàn tiếp đất. “Chết tiệt!” Cô gái có hình xăm trên mặt biết là mình vừa sơ suất, cô ta lập tức cầm dao lao đến ám sát Tần Minh.
Vèo vèo vèo vèo, bốn lưỡi dao liên tiếp lao về phía Tần Minh, lần nào anh cũng đều tránh được, mà những thành viên khác của Ám Bộ đứng bên cạnh thì lại chẳng thể nhúng tay vào được, bởi vì hai người đánh nhau rất hãng, nếu đến gần thì sẽ rất dễ bị dao đâm trúng.
Cô gái có hình xăm trên mặt thầm cảm thấy ngạc nhiên, sao người đàn ông đeo mặt nạ này lại lợi hại như vậy chứ? Cô ta nắm lấy cơ hội, tiến đến gần Tần Minh trong phạm vi ba bước.
Các chiêu thức của cô ta lúc kín lúc mở, dần trở nên rất mơ hồ, khó đoán.
Cô gái có hình xăm trên mặt tưởng rằng làm vậy thì sẽ có tác dụng, nào ngờ rằng lúc này Tần Minh lại thầm mừng như điên, anh hiểu nhất là việc đánh tay đôi rồi chơi chiến thuật tâm lý, một chiêu mượn lực để đánh, sau đó anh tiến lên hai bước, dường như dán sát mặt mình vào mặt cô gái kia.
Anh bỗng bỏ mặt nạ bảo hộ của mình ra, đặt lên mặt cô gái có hình xăm trên mặt kia, sau đó thô bạo đè hẳn đầu của đối phương xuống đất.
Tiếng xương gãy vang lên, cô gái kia không còn nhúc nhích gì nữa.
“Đầu của chị đại... “Chị đại...”
“Súc sinh, tên khốn kiếp này”
Tần Minh nhếch mép, sau đó bẻ bẻ cổ mình, anh nhặt thanh kiếm có hình bông tuyết, nhìn về phía mấy người còn lại nói: “Chính mấy người mới là những kẻ đã phản bội tổ chức. Ai đã trả lương cho mấy người thế? Chính tôi chứ còn ai nữa”
“Hả? Anh ta là Tần Minh”
“Đúng vậy, anh ta là Tần Minh, tôi đã từng xem anh của anh ta rồi”
“Chết tiệt, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau à? Đám người Hoa Hạ chết tiệt này, dám chơi chiến thuật với chúng ta
Tần Minh không nghe rõ được họ đang nói gì, chỉ hung hăng cầm ngang thanh kiếm lên, nói: “Mấy người vẫn chưa đi trốn à? Trình độ của mấy người còn chưa đủ để đối phó với cao thủ như tôi đâu..” “Cạch cạch”
Tần Minh còn chưa vênh váo xong thì những người đối diện anh đã lấy súng ra, bốn họng súng đen ngòm chĩa về phía anh.
“Mẹ nó chứ, đắc chí cái quái gì. Bây giờ ông đây bắn một nhát là chết đấy.”
“Bỏ kiếm tuyết xuống”
Tần Minh cười khẩy, anh không chịu bỏ kiếm xuống đất, ngoài mặt thì anh thể hiện rằng mình đang rất bình tĩnh, nhưng lại thầm cảm thấy sốt ruột: “Đứng ở góc này thì mình có thể tránh không để bản thân bị thương ở mấy chỗ trí mạng. Nhưng mà Khương Thành Vũ và Inoue thì lại hơi khó cứu, sẽ phải hy sinh họ mất.
Tần Minh hít sâu một hơi, giả vờ tỉnh táo nói: “Sao còn chưa nổ súng thế? Tổ chức Ám Bộ còn khủng bố hơn cả mafia của Nhật Bản cơ mà? Bình thường giết người như ngóe mà giờ lại không dám nổ súng vào tôi à?”
Người bên đối phương nói bằng tiếng Trung không được lưu loát cho lắm: “Câm miệng lại, có tin là tao bắn một phát vỡ trứng mày không hả?”