Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh chàng này chắc cũng là cậu chủ nhà giàu nào đó, nhưng tôi thấy hơi lạ, không biết xưng hô như thế nào?" "Đúng vậy, tôi cũng ít thấy người trẻ nào có thể trò chuyện với Trương chân nhân hợp ý như thế, mỗi tội chúng tôi nông cạn quá, không biết thanh niên có triển vọng trẻ tuổi như vậy." "Đúng vậy, chúng tôi cùng một tầng lớp nên quen nhau hết mà. Cậu ấy được nhà họ Lâm mời tới chắc cũng là nhà giàu miền Nam đúng không?"

Năm cậu ấm nhà giàu hơn hai mươi tuổi đều hùa theo người thứ nhất mở miệng chào hỏi Tần Minh.

Họ cho rằng trước mắt của nhà họ Lâm rất cần tiền để gây dựng lại từ đầu, nộp phí bồi thường vi phạm hợp đồng, bù vào tiền hàng, chỉ cần qua được cửa ải này, sau này nhà họ Lâm có thể vực dậy.

Một khi không qua được, nhà họ Lâm sẽ bị tổn thất nặng nề.

Mà nhà họ Lâm đã thông qua đủ mọi cố gắng vay mượn không ít tiền, nhưng lỗ hổng tài chính vẫn còn rất lớn, mà lần này nhà họ Lâm mời họ đến là để dùng đủ mọi cách vay tiền, ít thì vài tỷ, nhiều thì trên chục tỷ.

Tần Minh được mời đến đây chứng tỏ nhà anh rất giàu, lại thêm anh thân với Trương Toàn Chân như vậy khiến họ tò mò.

Tần Minh thấy họ hỏi thì khiêm tốn nói: "Tôi là người nhà họ Mộc ở thành phố Quảng!"

HỒ, hóa ra là cháu trai của ông cụ Mộc à" Một người đàn ông mặc vest đen trong đó vỡ lẽ, nói: "Năm đó ông Mộc Hải Nhiễm là nhân vật hô mưa gọi gió ở miền Bắc chúng tôi, bây giờ tôi vẫn thỉnh thoảng được nghe về thời oai phong của ông cụ đấy." "Nghe nói ông cụ Mộc có quan hệ vô cùng tốt với Trương chân nhân, bảo sao vừa rồi anh và Trương chân nhân trò chuyện hợp nhau như vậy! "Tôi cũng từng nghe về nhà họ Mộc thành phố Quảng, họ mạnh về đầu tư và bất động sản. Chắc anh là Mộc Chiêu Dương đúng không? Chúng ta là bạn cùng trường đấy, tôi cũng học đại học Bắc Kinh." "Anh Mộc, đây là danh thiếp của tôi."

Tần Minh thấy họ nhận nhầm anh là Mộc Chiêu Dương thì trong lòng hơi xấu hổ, nhưng cũng cảm khái nhà giàu đúng là nhà giàu, ở bên ngoài nổi tiếng thật đấy.

Anh nhìn qua danh thiếp chìa ra trước mặt, không biết có nên nhận hay không, anh không có thói quen chuẩn bị trước.

Mộc Tiêu Kiều đi tới, kéo cánh tay Tần Minh, nói: "Anh ấy không phải anh tôi mà là chồng tôi, anh ấy tên Tần Minh, vẫn đang là sinh viên."

Tần Minh cũng nói tiếp: "Tôi không phải Mộc Chiêu Dương, tôi là con ở rể nhà họ Mộc. Tôi tên Tần Minh"

Anh vừa dứt lời, bầu không khí lập tức thay đổi, ánh mắt những người này nhìn Tần Minh không còn thân mật và tán thưởng nữa, mà là xem thường và khinh bỉ, có người còn khinh khỉnh khịt mũi.

Mấy mấy tấm danh thiếp chìa ra trước mặt Tần Minh được thu lại, tay Tần Minh vừa giơ ra lơ lửng giữa không trung, anh nhìn những tấm danh thiếp bị thu lại, vô cùng khó xử.

Mộc Tiêu Kiều cũng giật mình, sao lại lật mặt hết vậy? "Hừ, lại đi ở rể à? Bây giờ đàn ông vô dụng cỡ nào mới đi ở rể nhà người ta chứ?" "Không nghe thấy à? Vẫn còn là sinh viên đấy, ha ha, chắc là thành tích tốt, có tiềm năng, ông cụ Mộc không muốn cháu gái lấy chồng xa đây mà." "Haiz, chẳng phải nhà họ Lâm bị con ở rể hại sao? Khi đàn ông không có tôn nghiêm thì nói gì cũng bằng không. Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề" "Suỵt, vừa rồi anh ta cắt chòm râu của Trương chân nhân, Trương chân nhân chắc nể mặt ông cụ Mộc nên mới không làm gì đúng không? Ha ha, sau này tên này chắc thảm rồi." "Thôi bỏ đi, anh ta chỉ là sinh viên nghèo thôi mà, chúng ta cứ chờ ông chủ Lâm đến đây đi."

Những cậu ấm nhà giàu này nói chuyện không hề nề mặt, chế Tần Minh thẳng mặt bởi vì Tần Minh đi ở rể.

Tần Minh thấy chẳng sao, họ thích làm thế nào thì làm.

Mộc Tiêu Kiều cảm thấy những người này quá đáng, muốn che chở cho Tần Minh nhưng lại bị Tần Minh ngăn lại, anh nói: "Được rồi, đừng gây chuyện ở địa bàn của người khác."

Không bao lâu sau, Lâm Vũ Nhu dẫn mấy người mặc đồ dân tộc bản địa bưng đĩa đi tới.

Lâm Vũ Nhu nói: "Cậu Trương, cậu Bạch, cậu Mã, cậu Hạ, cậu Hoàng, anh Tần, Trương đạo trưởng, chào mừng mọi người đến thổ trại Lâm Thị giúp nhà họ Lâm vượt qua khó khăn. Ba tôi đang về từ hang nuôi trùng, chắc phải một lúc nữa. Mọi người ra tay giúp đỡ vào lúc nhà họ Lâm tôi khó khăn nhất, tôi xin thay mặt nhà họ Lâm cảm ơn mọi người.

Nói xong, Lâm Vũ Nhu chỉ mấy người bên cạnh đang bưng đồ, nói: "Đây là kem dưỡng da trùng độc số lượng không nhiều của chúng tôi, có tác dụng hơn axit hyaluronic, collagen, cấy mỡ tự thân, tiêm botox nhiều."

Cậu Trương mà bắt chuyện với Tần Minh đầu tiên nói: "Đúng rồi, mẹ tôi thường xuyên mua cái này, ngày nào cũng chê đắt, một lọ hơn mười triệu, quá kinh khủng."

Phụt

Tần Minh đang uống trà lập tức phun ra.

Món đồ mà anh tò mò khoa trương vậy sao, còn là kem dưỡng da trùng độc? Khác với tiềm làm đẹp trên thị trường ư? Hiểm lắm à? Đơn vị là Việt Nam Đồng sao?

Ai ngờ món đồ đó lại mười triệu một lọ, bối lên mặt ư? Bôi được mấy lần vậy?

Động tác kinh ngạc của Tần Minh khiến mọi người chú ý, anh hỏi: "Cô Lâm, cô không nói đùa đấy chứ? Một lọ này hơn mười triệu ư? Nó là thuốc tiên đấy à?" "Ha ha, đồ nhà quê, thứ này còn đáng tiền hơn thuốc tiên nhiều." "Bỏ đi, một người đi ở rể còn là sinh viên, kiến thức nông cạn mà, chúng ta đều là người có thân phận đấy" "Thứ này chỉ lưu hành trong giới nhà giàu Hoa Hạ chúng ta, chín mươi chín phần trăm người trên thế giới không dùng nổi. Một người ở rể như anh ta chắc chắn chưa được gặp bao giờ."

Lâm Vũ Nhu giật mình, sao mới một lúc mà những người này đã nhằm vào Tần Minh như vậy rồi?

Cô ta lập tức giải thích: "Anh Tần, kem dưỡng da trùng độc này là chất dịch đặc biệt được nhả ra từ miệng trùng độc của Lâm Thị chúng tôi, muốn thu thập được một lọ nhỏ như này rất khó, tổn thời gian và công sức, chi phí nuôi trùng cũng rất cao. Nhưng hiệu quả chắc chắn rất tốt, quan trọng nhất là hoàn toàn tự nhiên, không có tác dụng phụ, có hiệu quả toàn thân. A Lang, gọi bà Thủy qua đây" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Một người hầu chạy đi, lúc sau dẫn về một bác gái trẻ có làn da trắng nõn. "Cô chủ, cô gọi tôi có việc gì a?" Bà Thủy người cũng như tên, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn có phong thái, nhất là làn da trắng nõn, sánh ngang được với người đẹp như Lâm Vũ Nhu, Mộc Tiêu Kiều.

Quan trọng nhất là màu trắng đó không phải kiểu trắng hóa học do dùng quá nhiều đồ trang điểm bôi lên như trên thị trường, mà là mịn màng như da thiếu nữ.

Lâm Vũ Nhu nói: "Anh Tần đoán xem bà

Thủy bao tuổi rồi?"

Tần Minh nhìn bà Thủy, có chữ "bà" chắc cũng tầm năm mươi đúng không?

Tần Minh biết Lâm Vũ Nhu muốn chứng minh cho anh hiệu quả của kem dưỡng da trùng độc của họ, anh bèn bảo thủ nói: "Bốn mươi sáu?" "Ha ha ha... Người xung quanh bật cười.

Mấy cậu ấm nhà giàu giễu cợt: "Quê mùa, chưa từng thấy bảo bối của nhà họ Lâm đúng không." "Ha ha, không hổ là loại đi ở rể, mất cả mặt" "Chúng ta đừng nói, để anh ta đoán đi, lại đến tiết mục thú vị đoán tuổi bà Thủy rồi đây."

Tần Minh nghe những này người châm chọc, trong lòng hơi khó chịu, anh nhà quê thì sao? Anh chưa từng thấy bao giờ thì dĩ nhiên là không biết rồi.

Lần này Tần Minh chăm chú quan sát bà Thủy, tóc hơi khô, còn có tóc trắng, nhưng nếp nhăn trên mặt rất ít, hình thể mập mạp, điển hình cho dáng người bác gái, nhưng tay không nhăn nheo, chắc có bôi dịch trùng, phần ngực khá xệ.

Thật ra mới nhìn lần đầu Tần Minh cảm thấy bà ta như phụ nữ trung niên hơn ba mươi, anh nói bốn mươi sáu là đã vượt ngoài dự đoán của bản thân mà vẫn còn sai.

Mấy cậu ấm kia thấy Tần Mình nhìn chăm chăm hồi lâu, không ngồi yên được nữa, cười nhạo: "Lúc trước cậu Hoàng đoán được nhanh nhất, đoán bốn lần." "Ha ha ha, đồ nhà quê, không đoán được thì thôi đi." "Đồ vô dụng không có kiến thức, bảo bối thiên nhiên như này, nếu không ở rể nhà giàu thì chắc cả đời anh cũng không được nhìn thấy đâu." "Cô Mộc đoán xem, chắc nhà cô từng mua rồi đúng không? Biết hiệu quả chứ?" "Đúng vậy, cô Mộc sao cô không giúp người chồng ở rể của cô đi? Đã đi ở rể chứng tỏ không có bản lãnh gì."

Mộc Tiêu Kiều lạnh lùng nói: "Đoán sai thì sao? Chồng tôi còn trẻ, không dùng những thứ này, không biết thì có gì lạ? Chẳng lẽ lần đầu tiên mấy người nhìn thấy đã đoán đúng à? Đoán mấy lần vậy?"

Lời của Mộc Tiêu Kiều khiển đám cậu ấm nhà giàu lập tức xấu hổ im miệng, lúc trước họ cũng không hơn Tần Minh là bao.

Tần Minh quan sát bà Thủy một lúc mới nói: "Sáu mươi chín?" "Hả?" Đám người giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK