Tần Minh rất thất vọng, người yêu tiền không sai, nhưng vì tiền mà mất đi đạo đức, giới hạn thì là một sai lầm lớn.
Anh tức giận nói: “Cô đúng là ngu xuẩn. Triệu Chính Ngôn đi tìm vợ chưa cưới để từ hôn. Cô phá hỏng chuyện chẳng phải tự thêm rắc rối cho mình sao?”
Khi Tần Minh nói lời này, Lý Mộng lập tức ngừng làm loạn.
Cô ta hỏi ngược lại: “Thật không?”
Tần Minh đáp: “Đương nhiên, chẳng lẽ tôi lại lừa cô? Nếu không hôm nay hai chúng tôi đột nhiên đổi lại làm gì?"
Lý Mộng bảo: “Tôi có thể không làm phiền, nhưng tôi phải đi theo. Nếu không tôi mà nói có kẻ sàm sỡ, cùng lắm thì dứt khoát chia tay luôn”
Tần Minh đồng ý: “Được, dù sao cô cũng biết hết rồi, chỉ cần cô đừng làm loạn là được. Thật ra cô làm loạn thì tôi cũng chỉ gặp chút phiền phức thôi, người thiệt thòi nhất vẫn là cô."
Tần Minh nghĩ tới nghĩ lui, nếu đã xui xẻo để Lý Mộng đang mò kim đáy bể tự nhiên gặp được Triệu Chính Ngôn thì cũng hết cách.
Trên đường có rất nhiều người, hai người họ giằng co một lúc đã có rất nhiều người nhìn về đây. Nếu Lý Mộng nói lớn tiếng sẽ lập tức có rất nhiều người ngăn cản anh, đến lúc đó hậu quả sẽ càng khó lường.
Hai người lặng lẽ đi theo sau Triệu Chính Ngôn và Hoàng Thư Đồng.
Dường như hai người phía trước không có gì để nói, vì vậy họ tiếp tục đi bộ cho đến khi tới một công viên. Nơi này không có người, có vẻ là một nơi rất thích hợp để nói chuyện.
Hoàng Thư Đồng lên tiếng trước: “Đi lâu như vậy rồi, có gì muốn nói thì cứ nói đi. Anh giải thích cho rõ chuyện tối qua, cũng không phải tôi không thể tha thứ cho anh.
Triệu Chính Ngôn nào biết chuyện tối qua?
Cậu ta nhìn Hoàng Thư Đồng đầy cảm khái. Cậu ta hổ thẹn với Hoàng Thư Đồng, vì ban đầu đúng là cậu ta thích Hoàng Thư Đồng nhưng sau đó lại hận cô ta, bởi căn bệnh khó nói của cậu ta bị phơi bày là vì tình địch.
Cậu ta chấm mút Hoàng Thư Đồng, sau đó bị những kẻ theo đuổi cô ta hãm hại.
Sau này dù lập hôn ước nhưng hai người không có qua lại gì, cho đến khi cậu ta gặp Lý Mộng mới vui vẻ trở lại, rộng mở cánh cửa lòng, trong lòng cậu ta đã không thể thêm ai khác ngoài Lý Mộng nữa.
“Chúng ta chia tay đi”
Triệu Chính Ngôn nói thẳng: “Tôi đã thích người khác rồi.”
Hoàng Thư Đồng nắm chặt tay, chất vấn: “Quả nhiên chuyện tối qua có điều mờ ám, là Mộc Tiêu Kiều đúng không?”
Triệu Chính Ngôn đáp: “Tôi không muốn nói quá nhiều, tôi sẽ nói chuyện với nhà cô sau, là tôi có lỗi với cô, cô hận tôi cũng được. Tạm biệt”
“Chờ đã.”
Hoàng Thư Đồng vội vàng gọi lớn: “Tại sao..
Nhưng Hoàng Thư Đồng còn chưa nói xong, đột nhiên có hai chiếc xe van màu đen lao vào công viên, năm tên côn đồ vạm vỡ đeo mặt nạ bước xuống xe.
“Ặc? Các anh là ai?"
Triệu Chính Ngôn giật mình, cậu ta lùi về phía sau theo bản năng, nhưng phía sau cũng có một chiếc xe van ngăn lại, cậu ta đã bị bao vây.
Tần Minh và Lý Mộng đang núp sau một gốc cây cách đó không xa nhìn thấy cảnh này cũng ngây người.
Tần Minh nhíu chặt lông mày, có lẽ đây là sát thủ do Ban Giám đốc tối cao của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ phái tới!
Chỉ cần anh chết thì minh chủ Ban Giám đốc nhiệm kỳ kế tiếp sẽ không biết ai thua ai thắng, chỉ tiếc là bây giờ Triệu Chính Ngôn đang chịu tội thay anh, ai bảo cậu ta giống anh đến vậy?
“A! Các anh là ai?”
Hoàng Thư Đồng cũng bị tên côn đồ đeo mặt nạ khống chế, cô ta hét lên chói tai.
Một tên côn đồ đeo mặt nạ nói bằng tiếng Anh: “Mau mau mau, giải quyết trong vòng một phút, ông chủ muốn giữ lại người sống.
Lý Mộng sợ hãi rùng mình, theo bản năng túm lấy Tần Minh: “Tần Minh, chuyện này là thế nào? Phải làm sao bây giờ? Anh, anh đừng rời xa tôi”
Tần Minh vẫy tay, ra hiệu cho Dương Hiểu Huyền hành động.
Dương Hiểu Huyền cách đó không xa lập tức lao ra từ một góc nghiêng, gã cứu Hoàng Thư Đồng trước, đá bay hai tên côn đồ mặc áo đen.
“Fuck!”
Một tên lớn tiếng chửi, sau đó mấy tên còn lại bao vây Dương Hiểu Huyền.
Dương Hiểu Huyền một đánh năm nhưng không hề bị yếu thế, mấy tên côn đồ hoàn toàn không khống chế được gã.
Tần Minh thấy cơ hội đã đến thì dùng quần áo che mặt, gọi mấy người Triệu Chính Ngôn: “Này, ở bên này”
Triệu Chính Ngôn và Hoàng Thư Đồng đang hoảng sợ, nhìn thấy Tần Minh thì lập tức đi theo.
Triệu Chính Ngôn vừa tới đã ngạc nhiên hô lên: “Tiểu Mộng? Em đến cứu anh à? Anh cảm động lắm”
Tần Minh tức giận mắng: “Mau đi đi, đừng nói nhảm.”
Nhưng bốn người vừa ra khỏi công viên thì đột nhiên chiếc xe van màu đen thứ ba dừng lại trước mặt họ. Tần Minh khựng lại, chắn trước mặt Hoàng Thư Đồng khiến tim cô ta run lên, sao bóng lưng này quen thế?
Nhưng lại có thêm năm tên côn đồ vạm vỡ đeo mặt nạ từ trên xe bước xuống, Tần Minh bị người đó đá ra, mặc dù anh đã dùng tay cản lại hết mức, cũng có thể gọi là đẹp mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Triệu Chính Ngôn, Lý Mộng và Hoàng Thư Đồng đã bị båt!
Tần Minh lập tức kéo che mặt xuống: “Này, người các anh muốn bắt là tôi, bắt nhầm rồi.
Tần Minh nói xong thì quay đầu bỏ chạy, nhưng anh vừa quay người thì chiếc xe van màu đen thứ tư đã bao vây, chặn đường anh.
Lần này Tần Minh có mọc cánh cũng khó bay được.