phòng khách, anh không muốn dùng tiền của cặp ba mẹ lạnh lùng đó.
Triệu Chính Ngôn đưa tiền cho anh trước khi đi, có lẽ cũng là có thái độ như vậy, bất mãn với sự lạnh lùng của ba mẹ.
Đối với Tần Minh, cùng lắm là đi làm thuê kiếm tiền.
Buổi chiều hôm đó, Tần Minh đến Bắc Kinh theo sự sắp xếp của thư ký của Triệu Tụng Lễ, đến cổng trường đại học Thanh Hoa bằng xe chuyên dụng, Tần Minh lật xem đồ của Triệu Chính Ngôn, Triệu Chính Ngôn thi đỗ vào
trường đại học nổi tiếng nhất Hoa Hạ.
Điều này cũng chứng minh rằng Triệu Chính Ngôn không phải là người vô dụng, năng lực học tập của cậu ta rất tốt.
Chỉ là sau khi vào đại học, thành tích xuống dốc không phanh, năm nào cũng không qua môn.
"Ây." Tần Minh nhìn tấm biển ở cổng trường đại học, vô cùng cảm khái nói: "Mười mấy ngày trước mình còn học đại học tại thành phố Quảng, vậy mà bây giờ đã vào được ngôi trường tốt nhất rồi. Chậc chậc chậc, cuộc gặp gỡ của đời người."
Tần Minh nhớ tới trước khi rời đi Triệu Chính Ngân đã đốt hết đồ đạc của những kẻ đã đắc tội với cậu ta, đây không phải là đắc tội với tất cả mọi người rồi sao?
Kẻ mạo danh như anh mới đến chẳng phải sẽ gặp tai ương sao?
Tần Minh ôm đầu: "Ôi, lần này phiền phức thật rồi."
Khi Tần Minh bước vào khuôn viên trường đại học, một cảm giác quen thuộc tự nhiên nổi lên, vốn dĩ anh cũng là sinh viên năm cuối, cùng tuổi với Triệu Chính Ngôn mà, nhưng anh đã nhanh chóng thích nghi với cảm giác trong trường đại học.
Khi anh đang tìm ký túc xá.
Đột nhiên một nhóm nam sinh đang chơi cầu lông lao ra chặn anh lại.
"Chao ôi, quay lại rồi à?"
"Chậc, hèn nhát gần nửa tháng, cuối cùng cũng dám quay lại rồi."
"Tên vô dụng này đập nát máy tính của ông đây rồi, mày tưởng rằng ba mẹ mày đến tiền là được à? Bên trong có một TB dung lượng của ông đấy, toàn bộ đều là kinh điển, đệch."
"AJ của ông bên trên có chữ ký của Dịch Kiến Liên, mày cho rằng đến một đôi là có thể coi như xong rồi sao?"
"Cái tên con hoang nhà mày, đốt bạn gái của ông rồi."
Sáu nam sinh vây quanh Tần Minh, những người còn lại xem náo nhiệt cũng chặn kín đường, người nào người nấy xô đẩy muốn xử lý Tân Minh.
Kỳ thật Tần Minh cũng không hiểu đầu đuôi chuyện này, không tiện nói gì, chỉ có thể nói: "Không phải người nhà của tôi đã đến cho mấy người rồi sao? Còn muốn thế nào nữa?"
Câu nói của Tần Minh lập tức dấy lên sự phẫn nộ của đám người: "Đệch, mày cho rằng có tý tiền rách nát là ghê gớm lắm sao?"
Tần Minh nói: "Có tý tiền rách nát đúng là rất ghê gớm"
Vừa dứt lời, không đợi những người này phẫn nộ, Tần Minh đột nhiên đâm tới, đẩy một trong số họ ra rồi chạy đi, nhiều người như vậy, nếu đánh thì cũng không đánh lại được. Nếu đánh họ bị thương thì lại bị phê bình, hảo hán. không chịu cái thiện trước mắt.
"Đệch, bắt nó lại"
"Hôm nay đánh chết nó đi."
"Triệu Chính Ngân mày có thể chạy bao xa? Chạy được năm mươi mét mày đã hết hơi rồi, mày chạy cái gì".
Những người đang muốn tính sổ với Tần Minh cũng tức giận rồi, bọn họ còn chưa ra tay mà Tần Minh đã ra tay trước rồi? Người nào người nấy thi nhau đuổi theo.
Tất cả mọi người đều cho rằng sẽ nhanh chóng bắt được Tần Minh thôi, nhưng Tần Minh chạy rất nhanh, thoắt một cái đã chạy rất xa, một đám người đuổi theo Tần Minh rất lâu, nhưng đều không đuổi kịp. Hơn nữa, đám nam sinh gây rối kia đuổi theo một lúc liền phát hiện càng đuổi thì càng xa?
"Đệch, tên nhóc này chạy nhanh như vậy từ khi nào thế?"
"Chân bôi dầu à? Chuyện gì thế? Trước đây nó hoàn toàn không chạy nổi."
"Mẹ nó, bỏ đi, bỏ đi."
"Coi như nó chạy nhanh, lần sau xử lý nó."
Tần Minh chạy rất xa, cũng không biết chạy đến đâu, thở hổn hển, khom lưng chửi bới: "Mẹ nó, tại sao ông đây phải chịu nỗi khổ này chứ? Triệu Chính Ngôn, cái cuộc sống hỏng bét của cậu, phì, bây giờ là mình rồi"
Khi Tần Minh đang thở hổn hển, đột nhiên có một chiếc xe máy điện chạy tới bên cạnh anh, trong gió thoảng qua một mùi thơm quen thuộc.
“Hả?” Tần Minh giật mình, cơ thể lập tức cứng đờ, trong lòng anh cảm thấy
mùi hương này vô cùng quen thuộc, đây là mùi hương trên người Nhiếp Hải Đường, rất nhẹ, nhưng rất độc đáo.
Tần Minh liếm môi, có chút sợ hãi không dám ngẩng đầu.
Sau đó, Tần Minh nghe thấy một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào cất lên: "Này, Triệu Chính Ngôn, không phải cậu nói là muốn đi sao? Sao mới đi được nửa tháng đã bị bắt về rồi?"
Tần Minh từ từ đứng thẳng người nhìn sang bên cạnh, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, là Nhiếp Hải Đường.
Xa cách mấy tháng trời, họ lại gặp nhau rồi.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc bồng bềnh, quần áo giản dị, khuôn mặt như thiên sứ nở nụ cười đặc trưng, đó là điểm Tần Minh thích nhất ở cô, nụ cười của Nhiếp Hải Đường rất dịu dàng và ấm áp.
Tần Minh nuốt nước miếng, cho dù anh đã hứa với Mộc Tiểu Kiều và Nhiếp Hải Đường, đợi sau khi anh xử lý xong mọi việc nhất định sẽ cho họ lựa chọn công bằng.