Cô bạn đưa mắt nhìn phòng bệnh, nói vẻ trơ trẽn: "Ha ha, hi vọng như thế. Ông trời có mắt, người đẹp số một Thượng Hải của chúng ta sao có thể cưới một tên vô dụng không có năng lực? Hơn nữa tính cách anh ta còn hèn nhát, chẳng làm nên trò trống gì, không có ba mẹ tốt thì chắc anh ta chẳng sống nổi. Đúng là tên vô dụng chẳng được cải tác dụng gì."
Cô bạn lại kéo Hoàng Thư Đồng nói: "Tiểu Đồng, chúng ta đến nhà họ Hạ tham gia party đi? Nghe nói ngoài không ít con nhà giàu còn có đảm công tử giới quân đội đấy, họ đều trẻ trung tuấn tú, trời ơi, tớ không dám đi một mình"
Hoàng Thư Đồng lắc đầu, nói: "Không, tớ phải đến buổi đấu giá, mua một số đồ cổ"
Cô bạn nói tiếp: "Cậu tán thưởng cậu Bạch lắm mà? Nghe nói cậu Bạch cũng tới đấy. Cậu Bạch là bạn của cậu Hạ, từ Bắc Kinh xa xôi tới, nghe nói hai người sắp bắt tay mở công ty điện ảnh ở Thượng Hải, đầu tư hơn tỷ đỏ"
Hoàng Thư Đồng hơi do dự cắn môi, khẽ nói: "Thôi được, cử đi thử xem sao vậy."
Cô bạn lập tức nói: "Ha ha ha, tớ biết ngay mà, đi thôi."
Lúc này trong phòng bệnh, Tần Minh mở mắt ra, nói: "Cô điều dưỡng viên, cô có thể gọi điện giúp tôi được không?"
"Khò... Khò.." Nhưng có điều dưỡng viên lại ngủ gật, không nghe thấy lời nói của Tần Minh.
Tần Minh chửi thề một câu, hết cách, đành tự mình nhổ điện cực và ống dẫn trên người xuống giường một cách khó khăn, anh nhất định phải gọi điện thoại.
Nằm mấy ngày, Tần Minh đã có thể miễn cưỡng xuống giường.
Tuy toàn thân rã rời không có sức, nhưng Tần Minh cảm giác cơ thể mình không có nhiều vết thương bên ngoài, không biết trong lúc hôn mê, phải chăng anh đã bị người ta động tay động chân.
Nhưng bởi vì cơ thể hồi phục theo chiều hướng tốt nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tần Minh mặc quần áo bệnh nhân, chống gậy có gắn ống truyền dịch bước từng bước ra ngoài cửa.
Điều dưỡng viên chỉ nói suông mà không làm, đặc biệt điều dưỡng viên này còn luôn mồm nói anh là tên vô dụng, anh không muốn loại người này chăm sóc anh.
"Triệu Chính Ngôn... Anh sống nhu nhược quá" Tần Minh âm thầm lắc đầu.
Anh đi ra hành lang bệnh viện một cách khó khăn, phát hiện bây giờ là buổi tối, tòa nhà nội trú của bệnh viện không có nhiều người, anh cần gọi điện về gấp để hỏi thăm thương tích của A. Long.
Mặc dù bây giờ điện thoại đều là loại thông minh, nhưng Tần Minh vẫn có thói quen ghi nhớ số điện thoại của những người quan trọng, cho nên dù mất điện thoại cũng không sao.
Đúng lúc này, có người nhà bệnh nhân đi ngang qua, Tần Minh vội vàng nói: "Chào anh, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?"
Người kia ngẩn ra nhìn Tần Minh, tốt bụng nói: "Đừng gọi lâu quá nhé."
Tần Minh cầm điện thoại gọi cho Tống Dĩnh, chẳng mấy chốc đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tống Dĩnh: "A lô? Ai vậy? Sao lại biết số của tôi?"
"Tôi đây." Tần Minh nói với vẻ bình thản: "Không nhận ra giọng tôi à?"
Đầu bên kia điện thoại Tống Dĩnh kích động nói: "Cậu chủ, cậu không sao chứ? Tốt quá, cậu ở đâu? Tôi lập tức đón cậu về."
Tần Minh cười: "Tôi không sao, A Long và Tết Nguyên vẫn ổn chứ?"
Tống Dĩnh nức nở nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. A Long bị thương nhưng không chết, tình hình Tết Nguyên nghiêm trọng hơn, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Cậu chủ, tôi xin cậu, từ nay về sau làm ơn hãy để tôi bảo vệ cậu. Đây đã là lần thứ hai, chỉ một mình A Long ở bên bảo vệ cậu là không đủ, kẻ thù của chúng ta quá nhiều."
"Ai làm vậy?" Tần Minh hỏi.
Tống Dĩnh nói với vẻ sát khí đằng đằng: "Người của Thường Quân Diệp. Đêm hôm đó tôi đã xử gọn đám sát thủ, bọn họ mai phục ở thành phố Quảng từ ba tháng trước cho nên tránh được tại måt."
Tần Minh hít một hơi sâu, đúng là muốn ngồi ở vị trí cao thì phải chịu được áp lực, nhưng "áp lực" này không dễ chịu chút nào.
Tần Minh nghĩ ngợi rồi cười nhạt: "Cô nhìn thấy cậu ta chưa? Cái người trông rất giống tôi ấy."
Tống Dĩnh lại sốt ruột hỏi: "Người đó ư? Anh ta không sao, trước mắt đang được chúng ta bảo vệ. Cậu chủ, cậu ở đâu? Tôi đến đón cậu."
Tần Minh nói: "Tạm thời không cần đón tôi, tôi rất an toàn, mọi chuyện vẫn như cũ, tôi sẽ liên lạc với cô sau. Đúng rồi, chuyển cho số này tiền điện thoại trong năm mươi năm"
Tần Minh cúp máy, trả lại điện thoại, người nhà bệnh nhân kia buồn cười nói: "Cậu nhóc khoác lác quá đấy, cậu chuyển cho số của tôi tiền điện thoại trong năm mươi năm ư? Tôi dùng số đặt riêng, một tháng mất hơn trăm tệ tiền điện thoại, năm mươi năm là bao nhiêu cậu biết không? Một trăm nghìn đấy!"
"Tinh."
Người nhà bệnh nhân kia còn chưa dứt lời, điện thoại vang lên tiếng thông báo, anh ta tò mò
mở ra xem, lập tức kinh ngạc suýt nữa rơi cằm. Nhìn tiền điện thoại được nạp một trăm nghìn tệ, anh ta trợn tròn mắt, đây là tiền điện thoại trong năm mươi năm thật ư? Nhiều quá.
Tần Minh vỗ bả vai người kia, nói: "Có qua có lại."