Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 465

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lý Mộng chịu đựng cơn đau dữ dội và ù tai, mở mắt nhìn bác sĩ và y tả xung quanh, ngay cả Dương Uy và giảng viên hướng dẫn ở trường cùng đến, chỉ là không có Tần Minh.

Tần Minh để cô ta lại rồi đi?

Lý Mộng tức giận, lẽ nào cô ta không có sức hấp dẫn sao? Rõ ràng hôm nay cô ta trang điểm xinh đẹp và vô cùng tự tin với vẻ đẹp của mình, kết quả Tần Minh hoàn toàn không ở lại với cô ta.

Nếu là Lý Mộng của trước đây, có thể cô ta sẽ nổi cơn tam bành, nhưng Lý Mộng của hiện tại lại cười đắc ý: “Muốn bắt được sói thì đừng tiếc trẻ nhỏ, tôi không hi sinh cái đầu này của mình thì làm sao biết được Tần Minh anh ẩn náu sâu như vậy? Dù sao thì sau này cũng sẽ có cơ hội, đám người Dương Uy, Trương Tiểu Nghiên hay Triệu Lập Ngưu đều là bạn của anh, anh quan tâm đến bạn bè như vậy, tôi luôn có cơ hội để níu kéo lại quan hệ”

Dương Uy thấy Lý Mộng đột nhiên nở nụ cười thì lo lắng hỏi: “Tiểu Mộng, em cười gì thế? Chắc không phải em bị đánh phát ngốc rồi đấy chứ?"

Lý Mộng lập tức mỉm cười thân thiết, nói: “Không... không sao, không ngờ em bị thương nhập viện, còn có nhiều người đến thăm em như vậy, em rất cảm động.

Thực ra trong lòng Lý Mộng đang mắng: “Tất nhiên là cười Dương Uy anh đần độn rồi, bị tôi lợi dụng còn bị Triệu Phú Quý tẩn cho một trận bầm dập, ha ha ha.

Dương Uy cảm động nói: “Tiểu Mộng, anh cảm động quá, may mà em chặn thay anh gậy đó, thì ra em tốt như vậy. Trước đây anh không tốt với em, anh đúng là có mắt như mù mà.”

Trong lòng Lý Mộng cũng buồn bực hối hận : “Đúng vậy, trước đây tôi thật sự bị mù rồi, sao lại chế Tần Minh chứ? Anh ta trông còn đẹp trai, ngủ với anh ta lại sướng, quan trọng là nâng niu tôi trong tay như công chúa, hóa ra còn là cậu ấm nhà giàu ẩn mình rất sâu. “Hắt xì.” Tần Minh ở cổng bệnh viện hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Ai đang nhớ mình? Ôi chao, đẹp trai thì nhiều em gái nhớ nhung mà."

Tần Minh xoa mũi, lúc này anh đang ở cổng bệnh viện, anh không quan tâm đến chuyện của Lý Mộng, anh cứu Lý Mộng là vì lòng nhân đạo, không muốn quan tâm đến những điều khác.

Anh đang định rời đi thì Dương Uy ở phía sau đuổi tới. “A Minh, đợi chút." Dương Uy gọi, đây là xưng hộ mà Dương Uy đã gọi Tần Minh trước khi vào đại học, dù sao thì hai người cũng tranh nhau mặc một cái quần mà lớn lên.

Bởi vì trước đây Tần Chí Quốc nghèo, ông làm công cho Dương Cường Kiên, khi Dương Uy có quần áo không mặc nữa thì sẽ gói lại đưa cho Tần Chí Quốc, Tần Chí Quốc sẽ cho Tần Minh mặc, có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Nhưng sau khi lên đại học, quan hệ giữa hai người đã thay đổi.

Trong trường cũng không ai bắt nạt Dương Uy nữa, Dương Uy có tiền nên thuận buồm xuôi gió, rất được chào đón, còn một tên nghèo nói nghĩa khí như Tần Minh thì bị chế giễu.

Dương Uy trước đây là người tự ti, vì lúc ở trấn Bạch Thủy thường được Tần Minh bảo vệ, bị chế nhạo là đàn em đi theo Tần Minh, đây cũng là lý do tại sao hắn ta cố gắng để thoát khỏi cái bóng của Tần Minh.

Tần Minh quay đầu nhìn, Dương Uy vẫn là Dương Uy đó, trong mắt luôn lộ ra vẻ rụt rè không tự tin, đây cũng là lý do hắn ta dễ bị bắt nạt, là một người đàn ông sao có thể không tự tin chứ?

Tần Minh hỏi lại: “Sao thế? Không có tiền trả tiền viện phí à? Yên tâm đi, ba mẹ Lý Mộng sẽ bỏ tiền, nếu muốn đưa tiền xăng xe cho tôi thì thôi không cần đầu, bạn học cả mà

Dương Uy lắc đầu, nói: “Tôi... tôi muốn mượn tiền cậu.

Tần Minh khó hiểu hỏi: “Mượn tiền? Điều kiện nhà cậu kém vậy à? Chắc phải có tiền tiết kiệm chứ đúng không?"

Dương Uy cười khổ: “Cậu đừng cười nhạo tôi nữa. Tình hình nhà tôi thế nào cậu còn không rõ sao? Ba mẹ cậu chắc là nói với cậu rồi nhỉ?”

Tần Minh sững sờ: “Tôi thật sự không biết, ba tôi không nói với tôi.

Dương Uy thở dài, nói: “Ban đầu nhà máy có bảy tám công nhân, giờ chỉ còn lại một mình ba cậu. Vì đắc tội với khách hàng lớn nên kinh doanh ở thành phố Quảng bị cắt đứt rồi, nhà máy ở nơi khác bị ép giá rất căng, cộng thêm các công ty cùng ngành cạnh tranh nữa, bây giờ xưởng sửa ô tô nhà tôi một đống phụ tùng, chỉ có thể dựa vào việc duy trì sửa xe cho vài khách hàng quen trên trấn thôi, đã không ổn từ lâu rồi.

Tần Minh phiền muộn, có vẻ chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến anh.

Dương Uy nói: “A Minh, vẫn là nhà cậu tốt, chú Chí Quốc không bỏ nhà máy của nhà tôi mà còn tự nguyện giảm lương. Anh Triều Dương cũng cho tôi vay mười nghìn, bảo tôi gửi về nhà nhưng vẫn không đủ, vốn lưu động trong nhà thiếu hụt rất nhiều, cần hai trăm nghìn mới đủ. Bây giờ vẫn còn thiếu năm sáu mươi nghìn, tôi muốn g đủ số tiền này giúp gia đình. Ôi đệch, Tần Minh vừa nghe tin này thì lập tức cạn lời với người ba thật thà của mình.

Nhưng anh cũng không tiện đánh giá chuyện của bậc cha chú.

Tần Minh im lặng giây lát rồi nói: “Ngại quá, tôi không có tiền, không còn chuyện gì nữa nhỉ?”

Cho mượn tiền? Tần Minh sẽ không bị mấy câu khách sáo thâm tình này khiến mình mắc sai lầm đâu.

Dương Uy cắn môi nói: “Tôi biết trước đây tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu, vì tôi ganh tị với cậu, ganh tị cậu giỏi giang có tài, ở trấn Bạch Thủy lại được nhiều người ủng hộ. Cho nên tôi muốn dùng tiền để thắng cậu, tôi muốn ngang hàng với cậu, thậm chí là vượt qua cậu. Bây giờ nghĩ lại thì thấy trước đây tôi thật sự ấu trĩ, còn làm ra nhiều chuyện khiến cậu tổn thương. A Minh, tôi xin lỗi.”

Trong lòng Tần Minh cảm động, anh với Dương Uy là đồng hương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trước đây Dương Uy là thằng em đi theo anh, nói không có tình cảm là nói dối, tình cảm anh em thắm thiết tận mười mấy năm.

Vả lại Dương Uy cười nhạo Tần Minh chủ yếu là để làm nổi bật ưu thế của mình, nói trắng ra thì trong lòng hắn ta rỗng tuếch. Con người mà, càng thiếu cái gì thì càng thích măng cái đó.

Tần Minh vỗ vai Dương Uy, nói: “Những chuyện đã qua tôi đều quên rồi, nhưng tôi nể mặt chủ Dương nên không muốn trở thành kẻ thù. Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi, đừng chơi chung với loại cậu ẩm quần áo là lượt như Triệu Phú Quý nữa.” Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Tần Minh xoay người muốn đi thì Dương Uy lại gọi anh, nói: “A Minh, tôi còn một việc liên quan đến Nhiếp Hải Đường, nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể nói với cậu.

Tần Minh lập tức dừng lại, có thể có thu hoạch bất ngờ? “Cậu nói đi." Tần Minh đè nén sự kích động trong lòng, ngón tay không ngừng chà xát với nhau nhưng vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

Dương Uy hơi ngạc nhiên, không thấy Tần Minh kích động bao nhiêu, lẽ nào anh không quan tâm đến Nhiếp Hải Đường sao?

Dương Uy nói: “Chẳng phải trước đây tôi có cô bạn gái ở đại học Nghệ thuật bên cạnh sao? Cô ấy có một người chị, trước đây là bạn gái của Nhiếp Chính Minh. Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, tôi nhớ khi đó vì vấn đề cổ phần mà nhà họ Nhiếp suýt chút nữa bị người ta cướp mất công ty. Lúc đó Nhiếp Chính Minh với bạn gái chia tay, định tìm nhà họ Mộc liên hôn nhưng bị nhà họ Mộc từ chối"

Tần Minh gật đầu, anh có ấn tượng rất sâu với chuyện này, để cứu công ty của gia tộc mà hai anh em rất cố gắng, thậm chí còn muốn hi sinh hạnh phúc của mình.

Lúc đó Tần Minh với Nhiếp Hải Đường vẫn chưa yêu nhau, chỉ là quan hệ giữa hai người khá tốt mà thôi.

Dương Uy nói tiếp: “Trước khi tôi với cô bạn gái đó chia tay, tôi từng gặp chị gái cô ấy, chị gái cô ấy nói sau khi nhà họ Nhiếp phá sản đã đi nhờ vả họ hàng ở Bắc Kinh và muốn bắt đầu lại ở Bắc Kinh. Chị cô ấy cũng quay lại với Nhiếp Chính Minh rồi, còn từng gặp Nhiếp Hải Đường, nghe nói hiện tại Nhiếp Hải Đường đang học ở đại học Thanh Hoa. “Ực.” Tần Minh nuốt nước bọt, đây chắc chắn là tin đáng giá nhất.

Trong lòng anh đã dậy sóng, tìm kiếm khắp nơi mà cô thì đang ở đại học Thanh Hoa? Ồ, có vẻ là học ở trường cao cấp hơn.

Mạng lưới quan hệ của họ hàng nhà họ Nhiếp đúng là rất sâu.

Dương Uy nói: “Tôi cũng không biết có thể giúp được cậu không, chỉ có vậy thôi.

Dương Uy quay vào bệnh viện, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn ta ngờ vực cầm điện thoại lên nhìn thì thấy Tần Minh chuyển cho hắn ta năm mươi nghìn!

Tần Minh còn để lại một câu: “Tiền này cho cậu mượn, nhớ trả

Dương Uy vui mừng như điên, hắn ta lập tức chạy ra cổng bệnh viện nhưng không còn bóng dáng Tần Minh nữa.

Dương Uy đột nhiên gục xuống khóc lớn, cầm điện thoại quỳ ở cổng bệnh viện, nói: “Anh Minh, anh mãi mãi là anh của em. Quá khứ hay tương lai đều như vậy, trước đây Dương Uy này mù mắt, có người anh em tốt như anh lại không cần, cứ đi theo đám cậu ẩm quần áo là lượt Triệu Phú Quý, Q.

Lúc này, Tần Minh đã lên xe, điện thoại cũng nhận được hai tin nhắn, một là lời hỏi thăm của Lý Mộng, anh dứt khoát phớt lờ, tin nhắn còn lại là lời cảm ơn của Dương Uy.

Tần Minh cười rồi cất điện thoại, tâm trạng anh vô cùng tốt, cuối cùng cũng tìm được Nhiếp Hải Đường rồi.

Đây đúng là thu hoạch bất ngờ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK