Hoàng Thư Đồng tỏ vẻ khinh thường, móc điện thoại ra nghịch, mặc kệ Tần Minh xoa bóp cho cô ta.
Nhìn cô ta giống như nữ vương đang hưởng thụ sự phục vụ.
Hoàng Thư Đồng chơi điện thoại, thỉnh thoảng liếc trộm Tần Minh, nhủ thầm trong lòng: "Tên này đúng là có tay nghề xoa bóp, bụng mình hết đau luôn rồi. Hừ, cuối cùng cũng biết làm một số chuyện khiến mình vui vẻ. Ủa? Sao đũng quần anh ta cứng rắn thế kia? Anh ta giấu gì trong đũng quần à?"
Tần Minh nuốt nước miếng, vị trí của họ là tựa lưng vào tường và bên cửa sổ.
Hoàng Thư Đồng bị anh cầm chân giơ lên, phong cảnh dưới váy dĩ nhiên bị Tần Minh nhìn không sót một cái gì.
Hơn nữa Tần Minh là người duy nhất ở hướng này nên chỉ mình anh có thể trông thấy chiếc quần lót sọc trắng xanh, phong cách này khiến Tần Minh mở rộng tầm mắt.
Anh còn tưởng người mạnh mẽ như Hoàng Thư Đồng sẽ khá chín chắn gợi cảm, ai ngờ lại là cô nữ sinh bé bỏng như vậy.
Cặp chân thon dài trắng nõn, quần lót sọc trắng xanh và cả khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo lạnh lùng, đôi chân cọ cọ vào phần dưới bụng anh, lại còn ma sát trực tiếp không qua lớp tất chân, nếu nói Tần Minh xoa bóp cho Hoàng Thư Đồng, chi bằng nói Hoàng Thư Đồng dùng chân đấm bóp cho anh.
Càng ma sát, Tần Minh càng căng cứng khó chịu, cho dù lửa nóng tăng vọt, cơ thể căng cứng anh cũng phải nhẫn nại.
Tần Minh liếc nhìn vài lần rồi vội dời tầm mắt, chửi thầm trong lòng: "Hồng nhan họa thủy, yêu tinh hại nước hại dân, phải tìm Tôn Ngộ Không hàng phục cô mới được."
Bên này hai người đáp ứng nhu cầu mỗi bên xoa bóp cho nhau, bên kia buổi đấu giá đồ cổ xa xỉ vốn im lặng chợt ồn ào. "Trời ơi." "Chẳng lễ phép gì cả." "Thế này thì xui lắm, rõ ràng là đấu giá, sao có thể đổi ý?"
Tần Minh đưa mắt nhìn, hóa ra khu vực đấu giá vốn im lặng hình như đang tiến hành đấu giá một số đồ xa xỉ, nhưng có người muốn đổi ý.
Thế này thì mất mặt quá nhỉ?
Tần Minh nhìn con số trên màn hình, đó là một chiếc đồng hồ Patek Philippe cho nam được trả giá hơn bảy trăm nghìn, phía sau còn có chữ kí của một ngôi sao.
Hoàng Thư Đồng bên cạnh cất giọng lạnh lùng: "Ha ha, đúng là mất mặt, không có tiền còn học đòi người ta đấu giá hàng xa xỉ? E là lát nữa Nhiếp Hải Đường sẽ đến tìm anh vay tiền đấy. Cô ta tỏ ra điềm đạm đáng yêu chẳng phải là cố ý quyến rũ đàn ông sao?"
Tần Minh sững sờ, lúc này mới phát hiện người bị mọi người vây quanh không ngừng công kích là Nhiếp Hải Đường?
Sao cô ấy lại đi đấu giá?
Giữa đám người, Nhiếp Hải Đường vô cùng sốt ruột gọi điện thoại, nhưng hình như không gọi được, một nhân viên phục vụ bên cạnh đã bưng đồ đến trước mặt cô, nhưng cô hoàn toàn không thể giao dịch.
Tình cảnh quẫn bách này mất mặt cỡ nào?
Những người có mặt đều là nam nữ trẻ tuổi khá thành công ở Bắc Kinh, số ít là bề trên, nếu để bị nhớ mặt thì sau này Nhiếp Hải Đường chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong giới sao?
Cô đấu giá đồ xa xỉ làm từ thiện, nhưng lại không có tiền giao dịch là sao?
Vốn dĩ mục đích của dạ hội kiểu này là để dùng tiền mua danh tiếng, bây giờ muốn mua danh tiếng nhưng không chịu bỏ tiền, chơi vậy ai chơi?
Cây có bóng, người có danh, một khi thanh danh bị hủy sẽ rất khó tạo dựng lại, đặc biệt là nhân vật của công chúng, một khi có vết nhơ thì hầu như rất khó sống.
Nhiếp Hải Đường sốt ruột giải thích: "Không phải đâu, người muốn đấu giá là vị bên cạnh tôi, Bạch Minh Vũ, anh ta bảo tôi đấu giá giúp anh ta, chỉ cần trong vòng một triệu là được, xin mọi người chờ một lát, tôi sẽ đi tìm anh ta." "Em gái, em đừng lừa người, đã qua năm phút rồi, đi vệ sinh gì mà lâu thế" "Vậy sao cô không gọi điện thoại được? Các cô muốn thế nào? Bây giờ người trẻ tuổi coi việc từ thiện là gì vậy?" "Không muốn làm từ thiện thì đừng đến góp vui. Chiếc đồng hồ đó là món quà của thầy Vương – diễn viên hát hài nổi tiếng, người khác tặng ông ấy, ông ấy còn chưa đeo bao giờ, bán với giá thấp đã hời cho mọi người lắm rồi." "Hay là đấu giá lại đi."
Nhiếp Hải Đường bị mọi người quở trách một hồi, nhưng cô không liên lạc được với Bạch Minh Vũ, trong lòng cô vô cùng hối hận, đáng ra không nên nhận lời Bạch Minh Vũ chuyện này.
Cô nghĩ dù sao Bạch Minh Vũ cũng đưa cô tới dạ hội, vậy thì cô giúp anh ta chuyện này coi như cảm ơn đi, ai ngờ lại tự chuốc lấy phiền phức, bị bao nhiêu người nhìn, còn phát sóng trực tiếp trên mạng. Cô không dám tưởng tượng lát nữa sau khi đấu giá lại, những người kia sẽ chế giễu cô như nào.
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía Tần Minh xin sự giúp đỡ, cô lập tức đứng dậy đi đến chỗ Tần Minh.
Cô nói với vẻ sốt ruột: "Triệu Chính Ngôn, cậu, cậu có thể."
Hoàng Thư Đồng lập tức ngắt lời, nói: "Ha ha, không thể. Chẳng lẽ tôi không nhìn ra chiêu trò của cô sao?"
Tần Minh lại hết sức lo lắng hỏi: "Hải Đường, sao thế? Có chuyện gì cậu nói đi."