Tần Minh đi tới bên tủ lạnh rồi hỏi: “Muốn ăn gì? Thịt nhiều đấy, còn có cả rau nữa” “Cơm rang trứng” Mộc Tiêu Kiều mấp máy môi rồi bảo: “Cơm rang trứng là được rồi, những món khác mất thời gian lắm.”
Tần Minh đáp: “Ừ, em ngồi chờ đi, xong ngay thôi.”
Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh có chút mờ mịt, đột nhiên gặp lại Tần Minh, sau đó anh lại xuống bếp nấu ăn cho mình, chẳng lẽ anh không có lời nào khác muốn nói sao?
Lúc này Tần Minh đang bận rộn trong bếp, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Mộc Tiêu Kiều phía sau, lòng anh cũng hoảng: “Làm sao bây giờ? Đột nhiên gặp lại, muốn đi cũng không đi được, phải làm sao đây? Mình nên nói gì bây giờ? Sao mình lại chạy vào bếp thế này?”
Mộc Tiêu Kiều siết chặt nắm tay, không vui nói: “Bao ngày không gặp, anh không có gì muốn nói à?”
Tần Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ặc, hình như tuần trước Mộc Tư Thuần đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi thần tượng.”
Mộc Tiêu Kiều dậm chân: “Đương nhiên em biết chuyện đó, anh không có gì muốn nói với người vợ cũ là em sao?”
“Chắc anh đến Bắc Kinh lâu lắm rồi đúng không? Còn đi giao đồ ăn kia mà” Mộc Tiêu Kiều nhìn chiếc áo vàng Tần Minh đang mặc, trong đầu đột nhiên nhớ lại không lâu trước đó cô ta đã gặp Nhiếp Hải Đường đến giao hàng, hình như cũng là áo vàng. “Có phải là để dỗ Nhiếp Hải Đường không?”
Cô ta lại hỏi.
Tần Minh đang đánh trứng, nghe thấy Mộc Tiêu Kiều hỏi câu này mà mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ra. Sao người phụ nữ này thông minh thế? Điều này mà cũng liên tưởng tới được?
Mộc Tiêu Kiều nắm chặt tay, nhìn bóng lưng im lặng của Tần Minh, lòng cô ta tức giận.
Chắc chắn anh đang giấu bí mật gì đó không nói, anh đang giấu giếm cô ta.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều không còn cách nào, cô ta đã yêu Tần Minh không còn thuốc chữa.
Đột nhiên Tần Minh cảm giác được lưng bị ôm, thân thể mềm mại, hai đỉnh ngọc áp sát đôi tay ngọc ngà ôm lấy eo anh.
Đây là cách ôm Tần Minh thích nhất, được phụ nữ ôm một cách thâm tình như vậy trái tim anh sẽ mềm nhũn, anh là điển hình của kiểu thích mềm không thích cứng. “Em rất nhớ anh, em rất hối hận.” Mộc Tiêu Kiều đột nhiên bật khóc, cắn chặt môi, nước mắt chảy dài: “Em hối hận vì đã đồng ý ly hôn với anh, sao em lại đẩy chồng mình ra chứ? Cho dù anh hận em cũng được, cho dù trong lòng anh có Nhiếp Hải Đường cũng được, em cũng không muốn để anh đi.
Tần Minh nói: “Đó là sự dịu dàng em dành cho anh.”
Mộc Tiêu Kiều hỏi: “Nếu như em xuất hiện sớm hơn Nhiếp Hải Đường thì anh sẽ chỉ thích một mình em chứ? Anh biết em ở Bắc Kinh một mình rất cô đơn, dù công ty kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em thường hay nhớ lại quãng thời gian ở Tương Tây, nếu có thể ở lại đại trại nhà họ Lâm mãi thì tốt biết bao. Anh và em mãi mãi là anh và em”
Khoé miệng Tần Minh giật giật, như vậy không hay đâu.
Tần Minh bận rộn một hồi cuối cùng cũng làm xong bát cơm rang trứng, anh kéo tay Mộc Tiêu Kiều ra rồi bảo: “Em ăn trước đi.
Mộc Tiêu Kiều vẫn ôm Tần Minh: “Không, em không muốn. Em muốn anh nói cho em biết rốt cuộc anh đã từng thích em chưa?”
Tần Minh khẳng định: “Đương nhiên anh từng thích em “Điều em muốn không phải là cảm thông và thương hại, mà là sự thật tâm của anh” Mộc Tiêu Kiều vừa khóc vừa nói: “Vì sao? Em vẫn luôn chờ anh nhưng anh chưa từng liên lạc với em. Em chờ anh từng ngày, từng ngày, em vẫn luôn chờ anh. Tại sao chúng ta lại gặp nhau như thế này? Không phải anh đến để tìm em, anh không hề có ý định muốn gặp em, nhưng tại sao anh vẫn đối xử tốt với em như thế?”
Lòng Tần Minh rối bời, anh có cảm giác cảm xúc của Mộc Tiêu Kiều đang bên bờ mất kiểm soát, nếu không ổn định lại cảm xúc cho cô thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng anh cảm thấy mình không thể đáp lại được.
Anh đang giả làm Triệu Chính Ngôn, điều này không thể nói.
Anh đi giao hàng vì muốn được ở bên Nhiếp Hải Đường nhiều hơn, điều này cũng không thể nói.
Anh đã đến Bắc Kinh một thời gian rồi, nhưng cũng không thể nói ra điều này.
Anh không liên lạc với Mộc Tiêu Kiều, anh cũng không thể nói cho cô biết lý do vì sao.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều vẫn luôn chờ anh, nhìn thấy cô ta vừa khóc vừa kể khổ, lòng Tần Minh lại đau. Anh biết Mộc Tiêu Kiều là người đặc biệt đối với mình, giống như Nhiếp Hải Đường vậy.
Họ đã từng kết hôn, từng gặp khó khăn, từng cãi vã, cũng từng hi sinh vì nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là Mộc Tiêu Kiều luôn cố gắng để duy trì cuộc hôn nhân vốn đã là sai lầm ngay từ đầu này, đồng thời lại hy vọng nó sẽ kết thúc viên mãn.