Nghe thấy Tần Minh hung hăng càn quấy như vậy thì Nhiếp Hải Đường trợn ngược mắt lên, sẵng giọng: “Lại là vì phụ nữ, đúng là đồ trăng hoa. Nhưng mà Trần Mục Linh kia cũng hơi quá đáng, vượt qua tận mấy nghìn kilomet để đến đây cơ à? Cũng hèn hạ thật đấy. Người thứ hai Tần Minh thích là mình cơ mà, nếu như trước kia mẹ mình không... hầy.”
Hai bên không ai chịu nhường ai, tình hình có vẻ rất căng thẳng, Nhiếp Hải Đường đành phải đứng ra nói: “Đợi một chút”.
Hướng dẫn Mã thấy Nhiếp Hải Đường cũng đến thì khá bất ngờ, cô là người đại diện mà Hoàng Phái cử đi dẫn tân binh đến đây, người như Nhiếp Hải Đường lại xuống đây quản những chuyện như thế này làm gì chứ?
“Cô Nhiếp sao thế? Người quen của cô à?” Người hướng dẫn Mã hỏi.
Tần Minh hơi bất ngờ, anh không nghĩ rằng Nhiếp Hải Đường sẽ đứng ra.
Mà nhóm người Trần Mục Linh, Lương Thiếu Dũng đứng đằng sau Tần Minh cũng ngạc nhiên mở to mắt ra. Đối với họ mà nói thì đã rất lâu rồi họ chưa được gặp Nhiếp Hải Đường.
Một cô gái bỗng nhiên biến mất khỏi thành phố Quảng vì gia tộc phá sản, hoa hậu giảng đường của đại học Khoa học và Công Nghệ thành phố Quảng, người yêu cũ của Tần Minh.
Bây giờ Nhiếp Hải Đường xuất hiện lần nữa, dường như lại có một thân phận mới mà họ không hề biết đến.
Tất nhiên, họ cũng không biết rằng Tần Minh đến thành phố Bắc Kinh là để tìm Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường nói: “Chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, được không? Họ là người quen của tôi”
Hướng dẫn Mã tỏ vẻ khó xử, ông ta nói: “Chuyện này... cô Nhiếp, mặc dù cô đang đại diện cho người bên Hoàng Phái, nhưng mà mấy người trẻ này đã làm cậu Se Yang của tập đoàn Tứ Tinh, Hàn Quốc bị thương đấy. Điều này đã gây ra tổn thất rất lớn cho chúng tôi, nếu tập đoàn Tứ Tinh ra tay trừng phạt chúng tôi thì sẽ tổn thất khoảng ba, bốn trăm triệu đô la đấy.”
“Hơn nữa, đây còn là đại họi giao lưu giữa Trung và Hàn, họ sẽ không chịu từ bỏ ý định của mình đâu”
Nhiếp Hải Đường thoải mái nói: “Vậy thì phần thắng bại ở võ đài đi. Nếu như các ông thẳng thì tôi sẽ đại diện cho họ để xin lỗi với Hàn Quốc, sau đó bồi thường mọi tổn thất. Nhưng nếu như bên Vụ Dương Phái các ông thua thì đừng nói thêm gì nữa. Người kia là thành viên của Hoàng Phái chúng tôi, còn có thân phận khá cao quý, ông có thể tự đi hỏi thử, tên anh ấy là Tần Minh”
“Cái, cái gì cơ? Cậu ta là Tần Minh?” Vẻ mặt người hướng dẫn Mã tái mét đi, ông ta mở to mắt nhìn Tần Minh, mà những người đến hỗ trợ ông ta cũng có vẻ ngạc nhiên ra mặt.
Thấy họ ngạc nhiên như vậy, Tần Minh lại cảm thấy rất khó hiểu.
Sao vậy? Mình nổi tiếng như thế từ bao giờ nhỉ? Nếu biết vậy thì lúc nãy anh đã nói tên mình cho họ nghe là xong chuyện.