Lên xe, cuối cùng Tần Minh cũng có thể thả lỏng cơ thể mình ra. Bây giờ cạnh anh đã có tổ chức Ám Bộ bảo vệ, còn có cả Tống Dĩnh nữa, không cần phải lo rằng bản thân sẽ bị tập kích khi đang ngủ rồi.
Tống Dĩnh ngồi cạnh Tần Minh, báo cáo cho anh tình hình công việc ở Hoa Hạ mấy ngày vừa qua, còn cả việc bây giờ tập đoàn Hoàn Vũ ở nước M và toàn bộ Châu Mỹ đang có ý định thoát ly khỏi quyền quản lý.
Đồng thời, bên phía Hoa Hạ và Châu Á cũng đang có khá nhiều sự thay đổi, nhưng vì những người trong đội sát thủ đã bị Tần Minh thay đổi hết rồi, giờ họ đều là những người dưới quyền quản lý của anh nên những người quản lý các sản nghiệp vẫn còn khá ngoan ngoãn, không dám làm bừa.
Mà bên Châu Âu, vì Tần Minh đã từng đồng ý rằng sẽ cung cấp một phần lợi ích nhất định cho người phụ trách toàn khu vực EU là Pete James nên Pete cũng đã về phe của Tần Minh, mấy tháng qua anh ta đã thay hết những người bất mãn với Tần Minh, bây giờ bên đó cũng coi như là một khu vực có nền kinh tế khá yên ổn.
Tần Minh hỏi: “Trong bốn vị nguyên lão thì Phùng Đông Tường đứng về phe chúng ta, giờ đang ở Nam Mỹ, giải quyết tình hình ở đó. Hoàng Tiến đã chết, tôi đang có ý định đề bạt Dương Hiểu Huyền lên chức đó, mặc dù anh ấy là người có dòng máu Hoa Hạ nhưng cũng đã lớn lên ở nước M, coi như là người nước M rồi. Mà anh ấy còn từng làm việc cả trong các tập đoàn lẫn băng đảng xã hội đen, có nhiều kinh nghiệm.”
Tống Dĩnh gật đầu: “Dù ở lĩnh vực kinh doanh hay lĩnh vực chiến đấu thì Dương Hiểu Huyền cũng có tài năng nhất định, rất thích hợp để thay thế vị trí của Hoàng Tiến”
Tần Minh lại chép miệng rồi nói: “Liên lạc gì với Mine Hathaway chưa? Bà ta có thái độ gì? Lần trước bà ta có vẻ rất vừa ý với tôi, nhưng bây giờ thời thế đang thay đổi.
Tống Dĩnh đáp: “Bà ta đang xác nhận lại những gì cậu chủ đã nói, và đang xác nhận lại chân tướng của những gì mà hai anh em Thường Tuấn Đông nói ra. Tôi đã từng điều tra chuyện của bà ta rồi, năm đó bà ta bị kẻ thù đuổi giết, Thường Hồng Hi đã ra tay cứu bà ta, giúp bà ta báo thù, vậy nên bà ta rất biết ơn Thường Hồng Hi. Vậy nên bà ta không thể biết rõ sự thật đằng sau được.”
Tần Minh sờ cằm: “Đây cũng là một tai họa ngầm, nhưng mà bây giờ tôi cũng không có thời gian để làm gì bà ta cả. Người cuối cùng trong bốn vị nguyên lão thì sao? À, tôi nhớ ra rồi là bác Đoàn, người đẩy xe lăn cho Thường Hồng Hi, cũng chết rồi.
Tống Dĩnh gật đầu: “Thật ra vấn đề lớn nhất của chúng ta là ở Bắc Mĩ đấy cậu chủ, nói thẳng ra thì là nước M, khu vực nước M chiếm ba mươi phần trăm lợi nhuận của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, không thể bỏ đi được. Nhưng nếu như chúng ta không thể thu vào tay mình được thì dần dần các thành viên khác trong hội đồng quản trị sẽ có ý kiến, đến lúc đó họ sẽ triển khai những lượt ám sát với quy mô lớn hơn thì không ổn.
Tần Minh nhếch mép: “Đúng đấy, tất cả mọi người đều đang chống mắt lên xem tôi sẽ chết thế nào. Nhưng mà biết sao bây giờ, họ đánh giá anh em nhà họ Thường quá cao, và coi thường tôi quá rồi.” “Vậy thì chúng ta giết một con gà để dọa khỉ trước đi”
Tổng Dĩnh không hiểu lắm hỏi: “Vậy thì cậu chủ định ra tay với ai đây?”
Tần Minh lấy một miếng gỗ nhỏ, đây chẳng phải là huy hiệu mà người Đông Anh Xã đã ném lại cho anh sao?
Tần Minh nói với vẻ tàn nhẫn: “Đông Anh Xã đã đắc tội với tôi ở mọi mặt rồi, dám đối phó với bạn bè tôi, ra tay với cấp dưới của tôi, đuổi giết cả tôi nữa. Tôi muốn khiến họ phải biết rằng Tần Minh tôi đây không phải là người dễ chọc.
“Cậu chủ định ra tay với Đông Anh Xã? Làm như vậy có hơi vội vàng rồi không?”
Tống Dĩnh cảm thấy rất bất ngờ vì quyết định của Tần Minh, bởi vì khu vực hoạt động chính của Đông Anh Xã chính là Nhật Bản đấy!
Nói thật thì tình hình an ninh và luật pháp của mỗi nước một khác, bây giờ Đông Anh Xã gần như là thế lực xã hội đen lớn nhất của Nhật Bản rồi.
Tất nhiên, con đường đi lên của Đông Anh Xã cũng rất âm thầm, mà sau lưng hộ còn thấp thoáng có bóng của nhà vua nước này.