Tần Minh bất ngờ đến mức líu cả lưỡi, hóa ra côn trùng nhà họ Lâm lại đáng sợ đến thế, đúng là một gia tộc kỳ lạ.
Chuyện này thật sự rất hiếm thấy trên đời, trước giờ anh chỉ nghe nói là mũi chó có thể ngửi được mùi dù có cách hàng nghìn kilomet, nào ngờ là mũi của côn trùng cũng lợi hại như vậy.
Tần Minh tò mò hỏi: “Vậy thì cô khống chế những con bướm đặc biệt đó kiểu gì?"
Lâm Vũ Nhu nở nụ cười bí ẩn: “Bí mật, chỉ có con cháu nhà họ Lâm chúng tôi mới biết được thôi. Nhưng nếu như anh bằng lòng cưới tôi thì bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết luôn”
Tần Minh nhìn liếc cộ ta: “Không, tôi không hề tò mò chút nào cả, tôi chỉ tiện mồm hỏi thôi. Cô nghĩ đi đâu rồi vậy?”
Lâm Vũ Nhu khẽ bĩu môi, có vẻ như cảm thấy hơi mất hứng.
Tần Minh tìm một chiếc xe, sau đó để cho người nhà họ Tôn đi sau mình, Lâm Vũ Nhu dùng phương pháp đặc biệt của bản thân, cầm sâu rồi bắt đầu đi tìm theo “mùi”.
Cứ đi được một đoạn thì Lâm Vũ Nhu lại dùng cái kén đặc biệt nào đó, thu lấy một con bướm nhỏ khoảng bằng hai đầu móng tay. Tần Minh cố hết sức để ngửi thử, nhưng lại chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
Lâm Vũ Nhu cười phá lên: “Anh đang định làm chó đấy à?”
Tân Minh ngượng ngùng đáp: “Lần này tôi có thể giúp được gì cô không. May quá có cô. Trước kia tôi đã xem thường cô rồi, không ngờ là cô lại có bản lĩnh như vậy”
Bỗng nhiên Lâm Vũ Nhu chỉ vào một khách sạn có khu vực tắm suối nước nóng ở lưng chừng núi, nơi này đang được bảo vệ rất chặt chẽ.
Mọi người lái xe đến nơi, Tôn Nhân Binh ngạc nhiên hỏi: “Đại ca, rạng sáng hôm nay tôi đã đích thân đến đây rồi, vì đã thấy có vết lốp xe đáng ngờ nên tôi đã kiểm tra hết các loại video giảm sát ở đây nhưng không phát hiện ra điều gì cả”
Lâm Vũ Nhu thầm ra hiệu cho mọi người yên tâm, Tần Minh liền nói: “Cứ đi theo tôi là được.”
Lúc này, nhóm bảo vệ đứng trước cửa cản mọi người lại: “Xin hỏi mọi người đã đặt chỗ trước chưa? Khách sạn chúng tôi chỉ nhận khách đã đặt chỗ trước”
Tôn Thường Hi lấy giấy chứng nhận ra, giận dữ nói: “Khách sạn của các anh đang bị nghĩ ngờ là đang chứa chấp tội phạm, bây giờ chúng tôi muốn vào điều tra. Đề nghị các anh hãy phối hợp với chúng tôi”
Nhưng nhóm bảo vệ không hề nể nang gì: “À, các cô đã đến kiểm tra một lượt lúc nửa đêm rồi mà? Sao bây giờ lại quay lại nữa?
Hãy xuất trình giấy tờ điều tra ra đây đi"
Tần Minh hỏi: “Tôn Nhân Binh, lần trước ông đến đây, thái độ của họ cũng kiên quyết thế này à?
Tồn Nhân Binh chỉ nhưởn mày rồi lắc đầu, tỏ về lúc trước họ không như vậy.
Tần Minh nhưởn mày, sao thái độ của người bảo vệ này lại kiên quyết như vậy chứ?
Với cả, nếu họ biết là lúc trước đã bị điều tra một lần rồi, nếu không có vấn đề gì thì lần này họ phải phối hợp hơn mới phải chứ.
Lâm Vũ Nhu nói khẽ: “Người đang trong đó, họ sắp rời đi rồi, tranh thủ lên”
Tần Minh nghe cô ta nói vậy thì nhìn sang các bảo vệ đứng bên ngoài, động tác của anh nhìn có vẻ rất đề phòng, anh vừa giả vờ nhờ đang cố gắng chống lại các bảo vệ, đồng thời ra lệnh: “Phong tỏa các lối ra, lập tức xông vào!”
Tôn Nhân Binh lập tức ra lệnh cho người của mình phong tỏa các lối ra, có quân đội ra tay nên các vệ sĩ kia cũng hoảng sợ.
Tôn Nhân Binh nghiêm giọng nói: “Nếu như mấy người vẫn cứ khăng khăng đứng đó thì sẽ bị quy tội đồng lõa với phần tử khủng bố. Mấy người nghĩ rằng mình có thể trốn được khỏi thành phố Bắc Kinh này hả?”
Tần Minh khẽ mỉm cười: “Tôn Nhân Binh, chỉ sợ là họ không phải là bảo vệ đâu, họ là người của Hội Vạn Xà"
Anh vừa nói dứt câu thì những người bảo vệ kia lập tức thay đổi sắc mặt, đồng loạt rút gậy ra chỉ vào Tần Minh.
“Anh là ai? Đừng có mà ở đây nói luyện thuyên.
Cạch!
Nhóm người mặc đồng phục đứng sau lưng Tần Minh, giơ súng lên, quát: “Bỏ vũ khí xuống!”
Nhóm bảo vệ kia thấy cảnh sát lấy súng ra thì quay sang nhìn nhau, không biết phải làm gì cho phải.