Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng xét theo dáng vẻ và hành vi thì dường như bọn họ muốn xin phương thức liên lạc của Trần Mục Linh, nhưng có vẻ như cô ta không chịu, đến cả Triệu Mộng Hoa cũng bị quấy rối theo. 

Hai cô gái muốn đến đại hội nhưng đều bị mấy tên nước ngoài ngăn cản. 

“Này, các người làm gì vậy?” Lương Thiếu Dũng thấy bạn gái mình bị mấy gã này nhân cơ hội ve vãn thì lập tức nổi giận đùng đùng, anh ta xông tới tung một cú đá. 

Gà nước ngoài nhân cơ hội sờ mó Triệu Mộng Hoa bị đá văng ra, đau tới mức không ngừng kêu gào. 

Mấy gã nước ngoài bên cạnh lập tức nổi giận, đấm cho anh ta một cú. Lương Thiếu Dũng còn muốn đánh lại, nhưng rõ ràng là mấy gã nước ngoài này biết võ. Bọn họ siết chặt cổ tay Lương Thiếu Dũng, sau đó vặn ngược ra sau rồi đè anh ta xuống đất. 

Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng thấy vậy thì cũng ra tay, nhưng đối phương không chỉ đông người mà tên nào tên nấy đều biết võ, xem ra bọn họ học Taekwondo. 

(Bịch một tiếng, hai người Triệu Lập Ngưu bị đá đến nỗi vắng ngược trở lại, miệng chảy máu. 

“Á!” Hai cô nàng Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa vô cùng sợ hãi. 

Nhân lúc hỗn loạn, Tần Minh kéo hai cô gái lại, trước tiên bảo đảm sự an toàn của họ đã, anh hỏi: “Hai người không bị làm gì chứ?” 

Trần Mục Linh lắc đầu và nói: “Không bị sao, mấy gã Hàn Quốc rất quá đáng, cứ chặn đường không cho chúng tôi đi.” 

Còn Triệu Mộng Hoa tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Khốn kiếp, gã kia sờ mông tôi” 

Tần Minh nghe thấy vậy thì ánh mắt trở nên sắc bén, “bàn tay hư” của gã ta quá đáng lắm rồi đấy. 

Có gã nước ngoài lên tiếng chế giễu bằng tiếng Trung không sõi, “Ồ, đám rác rưởi Tàu Khựa này thật vô dụng” 

Sau đó gã còn định tung một cú đá về phía Lương Thiếu Dũng đang ôm đầu nằm trên mặt đất, hơn nữa còn nhắm về phía mắt của Lương Thiếu Dũng, có thể nói là vô cùng thâm độc. 

Nhưng Tần Minh đã kịp thời đá một cú, ngăn gà ta lại. 

Anh trầm giọng nói: “Nhiều người bắt nạt ít người thì tính là cái thá gì? Hàn Xẻng thì chỉ là Hàn Xẻng mà thôi.” 

“Đệch, mẹ kiếp” Mấy gã Hàn Quốc nghe thấy vậy thì lập tức nổi cáu. Gã đàn ông to cao cầm đầu nói bằng tiếng Trung: “Bọn tao đang tán gái mà người Hoa Hạ chúng mày lại cướp bông một cách ngang ngược, vô lý” 

Tần Minh mỉm cười, nói: “Chúng mày không xứng, mỗi đứa đánh gãy một tay, sau đó cút khỏi đây” 

“Cái gì?” Gã cầm đầu phiên dịch lại cho đám bạn, bọn họ đều rất tức giận, xông lên đánh Tần Minh, một gã vung nắm đấm về phía mặt anh. 

Nhưng bây giờ Tần Minh đã luyện Nhất Thốn Kinh thành công, hơn nữa Lâm Vũ Nhu đã dùng phương pháp rèn luyện thân thể bằng trùng độc, khiến cơ thể của anh trở nên vô cùng cường tráng, chỉ dùng lực cơ bắp không thôi cũng đủ để đối phó với đám người này. 

Bụp! Một tiếng nắm đấm vang lên, gã đấu nắm đấm cùng Tần Minh lập tức bị gãy xương cánh tay, rắc một tiếng, gã ta bay ngược ra ngoài, không ngừng đau khổ kêu gào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK