Tần Minh thành công giúp Mộc Hải Nhiễm mua lại nhà tổ, vợ chồng Mộc Hải Nhiễm hết sức kích động, kéo tay Tần Minh nhất thời không biết phải nói gì.
Bà cụ Mộc nói: "Tiểu Tần, lần này may mà có cháu. Nhà họ Mộc nợ cháu rồi."
Tần Minh vội vàng nói: "Bà, bà đừng nói vậy, đây là việc cháu nên làm mà."
Bà cụ thở dài: "Trước kia cháu gọi bà với vẻ thân thiết lắm mà, sao bây giờ lại gọi bằng giọng xa cách ấy. Đều là do Tiêu Kiều nhà bà vô dụng, có mắt như mù"
Nói xong, bà cụ liếc nhìn Mộc Tiêu Kiều với ánh mắt kỳ lạ, người phía sau cũng rất xấu hổ, nhớ lại ngày đó, cô quả thực không chào đón Tần Minh, nhưng không ngờ cô lại yêu Tần Minh.
Tần Minh lập tức nói: "Ôi, bà xem cái miệng cháu này, đúng là không biết nói chuyện gì cả. Bà đừng nóng giận nhé, ha ha ha.
Hai ông bà đi thăm nhà tổ, Tần Minh dặn dò: "A Long, anh bảo mọi người rút lui trước.
Đồng thời anh hãy phái người để mắt đến tất cả những người có mặt hôm nay, nếu bọn họ dám có hành động trả thù thì xử gọn. Chỉ có nhà họ Lý kia là phải xử lý cẩn thận"
A Long đáp vâng rồi đi làm ngay.
Đám thuộc hạ đi hết, Mộc Tiêu Kiều bỗng giữ chặt tay Tần Minh, tựa vào vai anh nói: "Cảm ơn anh"
Tần Minh đáp: "Không có gì, anh muốn giúp em thì sẽ giúp, chuyện của em cũng là chuyện của anh"
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Vậy anh chọn ai? Cho dù em không hỏi anh thì Nhiếp Hải Đường cũng sẽ hỏi anh như vậy đúng không? Em cũng là phụ nữ, em biết cô ấy cũng rất sốt ruột. Hình như cô ấy trở thành người đầu tư tiền cho Hoàng phái, đi theo cô học tập để sau này tiếp quản việc làm ăn của cô, sức ảnh hưởng sẽ càng ngày càng lớn.
"Còn em chỉ là một nữ chủ tịch bình thường, làm ăn nhỏ, một năm kiếm mười hai mươi triệu là hết mức"
"Em biết em có rất nhiều điểm không bằng cô ấy, lại quen biết anh khá muộn, nhưng em cũng bằng lòng vì anh mà cố gắng hết mình, tình yêu của em dành cho anh không hề thua kém cô ấy."
Tần Minh mím môi, trong lòng hết sức phức tạp, anh đưa tay ôm lấy Mộc Tiêu Kiều, củi đầu hôn cô thật sâu.
Mộc Tiêu Kiều cũng đáp lại Tần Minh, ôm lấy đầu anh phối hợp với động tác của anh.
Một lúc lâu sau hai người mới rời môi nhau.
Tần Minh nói: "Cuối năm anh sẽ về nhà, đến lúc đó anh sẽ chọn một trong hai người các em để đưa về gặp ba mẹ anh. Em hãy chờ thêm đi."
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, làm gì có người phụ nữ nào muốn chia sẻ người đàn ông của mình với người khác?
Nhưng cô biết Nhiếp Hải Đường có ý nghĩa đặc biệt với Tần Minh, sau khi đổ kỵ cô lại sốt ruột, cô không muốn và càng không thể mất đi Tần Minh.
Hai người quấn lấy nhau một lúc thì Mộc Hải Nhiễm cầm một cái hộp dính đầy bùn đất đi vào.
"Đó là gì vậy ông?"
Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc hỏi.
Mộc Hải Nhiễm nói với vẻ tự hào: "Ừm, đây là phương pháp hô hấp đã lưu truyền từ rất lâu, cũng là nền tảng để học võ thuật. Nó vẫn luôn được để ở nhà tổ nhà họ Mộc, khà khà, bọn quỷ tây kia mãi không tìm được, các cháu có biết năm đó ông giấu cái hộp này ở đâu không? Ông giấu trong xà nhà của nhà tổ, cất sâu dưới bùn đất. Ha ha ha, mặc cho bọn họ đào kiểu gì cũng không tìm thấy"
Tần Minh trợn mắt há mồm, nói: "Có bảo bối thật hả ông? Cháu còn tưởng lúc nãy ông nói bâng quơ thôi"
Mộc Hải Nhiễm đáp: "Tất nhiên rồi, nếu không sao nhiều người lại tranh giành căn nhà này như vậy? Trước kia nhà họ Mộc chúng ta cũng có nguồn gốc võ học, năm đó bị diệt môn cũng có liên quan đến phương pháp hô hấp này"
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Ông nói vậy là sao ạ?"
Mộc Hải Nhiễm nói: "Thực ra thời dân quốc, nhà họ Mộc chúng ta đã quyết định bỏ võ đi theo buôn bán, tổ tiên không muốn tham gia vào chuyện võ học nữa. Ngay cả người mạnh mẽ như Hoắc Nguyên Giáp cũng bị người ta hạ độc, chết trên lôi đài. Bởi vì chiến loạn nên các phải tông sư võ học thành mục tiêu ám sát của phái phản động và bọn giặc bán nước.