Mặc dù không nghe thấy nhưng Tống Dĩnh có kỹ năng nghe rồi xác định vị trí trong bóng tối, cô ta vẫn liên tục nổ súng. “Bụp bụp bụp”, tiếng súng giảm thanh vô cùng trầm thấp.
Tống Dĩnh đuổi theo được vài bước rồi không đuổi nữa, dù sao thì nhiệm vụ vẫn là cứu người, nhưng cô ta nhìn thấy trên đất có vết máu, kéo một vệt dài chỗ cầu thang của đường hầm.
Tống Dĩnh nhìn người của tiểu đội ám sát đang đi lên, đèn lại bật sáng, cô ta ra hiệu cho họ đưa Thường Tuyết đi rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho Tần Minh.
Một thành viên hỏi: “Thư ký Tống, ông chủ của quán bar Tường Vi này là một thế lực nhỏ ở địa phương, trước mắt người của bọn họ đã bị chúng tôi đánh gục cả rồi. Vừa rồi lúc cậu chủ đi ra đã quấy rầy đến mấy cảnh sát đang điều tra ở cửa, nhưng ông chủ của bọn họ đã bỏ chạy rồi, nên xử lý thế nào đây?”
Tổng Dĩnh không cảm xúc nói: “Giết hết đi, ông chủ chạy mất thì tìm về rồi giết.
Thành viên của tiểu đội ám sát đó nghe thấy cách xử lý máu lạnh như vậy của Tống Dĩnh thì sợ hãi nuốt nước bọt, thành viên của tiểu đội ám sát đợt này có nhiều người là người mới và các đồng đội do A Long giới thiệu.
Kinh nghiệm đẫm máu của họ không nhiều như Tống Dĩnh.
Tống Dĩnh thấy đối phương đứng im không nhúc nhích thì cau mày nói:
“Quên nội dung bài huấn luyện rồi à? Bất kỳ một con cá nào lọt lưới cũng có thể là nhân tố quyết định để kẻ thù lật ngược tình thế, cậu có được công việc này thì nên hiểu cậu phải trở thành răng nanh của ai. Cần tôi dạy lại cho cậu không? Cút”
“Rõ! Tôi sẽ xử lý ổn thỏa. Người mới của tiểu đội ám sát đó lập tức sửa lại thái độ, anh ta không muốn mất đi công việc lương cao này.
Lúc này, Tần Minh đang giữ bên cạnh giường của phòng cấp cứu trong bệnh viện, sau khi bị người ta đánh một gậy vào đầu, Tôn Thường Hi đã bị chấn động não và xuất huyết, vẫn luôn trọng trạng thái hôn mê.
Tần Minh rất tự trách, anh vốn lo lắng cho sự an toàn của Tôn Thường Hi, kết quả đích thân đi cùng nhưng vẫn không thể bảo vệ được.
Bác sĩ khám chính hỏi: “Bệnh nhân cần chụp CT kiểm tra não, có tiền sử bệnh tật hoặc là mang thai hay dị ứng với thuốc gì không?”
Tần Minh không biết một câu nào, bác sĩ khám chính không nói nên lời đẩy Tần Minh ra, bảo: “Cậu làm bạn trai kiểu gì thế? Tên gì, để y tá đi kiểm tra thử đã từng khám trên hệ thống y tế của thành phố chưa”
Tần Minh liếm môi: “Cô ấy tên Tôn Thường Hi, thẻ khám bệnh của cô ấy đây, trong túi cô ấy có chứng minh thư
Trong cơn hoảng loạn, Tần Minh mở túi của Tôn Thường Hi rồi lấy tất cả các thẻ bên trong ra, nhưng lúc anh mở ngăn nhỏ của túi thì thấy một tờ giấy kiểm tra màu trắng của bệnh viện, anh lập tức há hốc mồm và bất động.
Bác sĩ ở bên cạnh ló đầu sang nhìn, nói: “À, đầu thai kỳ không thể chụp CT, phải xử lý vết thương và truyền máu trước. Bạn trai ra ngoài trước đi, chúng tôi sẽ xử lý cẩn thận, không gây ảnh hưởng đến em bé đâu.
“Cái... cái gì? Đầu ... đầu thai kỳ là cái khỉ gì?”
Tần Minh bỗng chốc hoàn hồn, nhưng lại phát hiện mình đã bị y tá đẩy ra ngoài, sững người đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Tần Minh như rơi vào trạng thái trống rỗng, không nghe hay nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Một lúc lâu sau anh hoàn hồn lại, cầm tờ giấy xét nghiệm trong túi của Tôn Thường Hi lên, đúng là tên của Tôn Thường Hi, bên trên viết nồng độ beta HCG gì đó lớn hơn bình thường, chẩn đoán mang thai.
Tần Minh cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, anh sắp ngạt thở rồi.
Quả thực gần đây anh với Tôn Thường Hi quan hệ nhiều lần, tính thời gian thì một tuần trước anh mới ở nhà Tôn Thường Hi, một tháng trước hai người còn ở trên du thuyền bến Thượng Hải ở thành phố Quảng làm đến sáng, hai tháng trước là lần đầu hai người mất kiểm soát sau khi uống rượu, Tần Minh vẫn giấu tấm ga trải giường dính máu đó trong biệt thự ở thành phố Quảng.
“Ừ... ba lần đều không có biện pháp an toàn”
Tất nhiên Tần Minh sẽ không ác ý mà đi suy đoán xem đứa bé là của ai, bởi vì anh biết Tôn Thường Hi không phải người sẽ làm bậy.
“Mẹ kiếp, tối qua với Lâm Vũ Nhu cũng không dùng biện pháp an toàn.” Tần Minh rối rằm ôm mặt, trông hơi đau khổ.
Đột nhiên một y tá trong phòng cấp cứu đi y ra, thấy bộ dạng rối rắm và đau khổ của Tần Minh thì an ủi:
“Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ giữ được cả mẹ và bé, mặc dù tổn thương đến phần đầu nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Cô ấy đã tỉnh rồi, có thể nói chuyện bình thường, chỉ là hơi choáng, chúng tôi sẽ không dùng thuốc bừa bãi đâu, cậu đi nộp viện phí cho bạn gái cậu trước đi”
Tần Minh càng bối rối ôm đầu, lúc anh trả tiền viện phí xong quay lại thì Tôn Thường Hi đã tỉnh rồi, trên đầu quấn băng có dính máu, đang truyền thuốc nước.
Tôn Thường Hi nhìn thấy Tần Minh thì không khỏi đưa tay ra túm lấy anh, như thể đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tần Minh để mặc cô nắm tay mình, anh biết lúc này Tôn Thường Hi rất yếu đuối, cần có chỗ dựa, anh cũng nắm lấy tay Tôn Thường Hi.
Cô quan tâm hỏi: “Người đánh tôi bị thương đâu? Cậu không bị thương chứ?”