Nhưng anh vẫn bình tĩnh đi đến, cười nói: "Chị Thường Hi, ha ha ha, dù sao chị cũng là cảnh sát mà, chị sợ lạnh lắm hả?"
Tôn Thường Hi cũng khá bất ngờ, trong lòng nghĩ thầm: "Cậu thì biết cái gì, phụ nữ có thai sợ bị ốm nhất đấy. Bỏ đi, cậu cũng đâu có hiểu"
Cô suy nghĩ rồi nói: "Cậu cũng tới dâng hương à?" "Ừm" Tần Minh nói: "Chị Thường Hi đến ngôi miếu nhỏ như này làm gì? Chi bằng chị đi nơi khác đi"
Tôn Thường Hi nói: "Cậu không biết rồi, tuy ngôi miếu này nhỏ nhưng có lịch sử lâu đời, có một bức tượng Phật chuyển từ Đôn Hoàng tới, người chỗ tôi đều thích tới đây dâng hương, cầu nguyện vân vân"
Tần Minh nhếch môi, Tôn Thường Hi mà không đi, anh sợ lát nữa sẽ xảy ra sự cố.
Anh lại nói: "Ồ? Sao chị Thường Hi lại tin thần quỷ vậy? Chị có tâm nguyện gì à? Em thực hiện cho chị.
Tôn Thường Hi lườm anh một cái, nói: "Cậu dẹp đi. Việc này cậu không giúp được tôi đâu." Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng h*ộ team nha !!!
Tần Minh nói: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ người nhà chị ép chị làm gì à? Lúc trước em đã bắt ông chị hứa, nhà họ Tôn đã đồng ý với em sẽ không ép chị bất cứ chuyện gì nữa mà."
Tôn Thường Hi thở dài, cô sờ lên bụng nhưng sợ bị hiểu lầm, lại ra vẻ gãi cho đỡ ngứa, nói: "Không liên quan gì đến cậu đâu. Cậu tránh ra, tôi muốn đi vào dâng hương.
Tần Minh thấy vậy cau mày, nói: "Tiểu Dĩnh, cô đi theo sau bảo vệ cô ấy.
Tống Dĩnh lo lắng nói: "Vậy cũng được, nhưng cậu chủ, nếu như Phùng Đông Tường chạy trốn...
Tần Minh nói: "A Long sẽ bắt ông ta, hơn nữa chỉ cần xác nhận ông ta có vấn đề là được, chuyện truy sát không cần làm ngay bây giờ"
Tổng Dĩnh vẫn lo lắng nói: "Nhưng nếu không khống chế ngay, chỉ sợ ông ta sẽ tiết lộ rất nhiều bí mật của tập đoàn chúng ta. Nếu dẫn đến khủng hoảng dư luận sẽ cần trả cái giá rất lớn mới ép xuống được. Trước giờ tập đoàn chưa từng xảy ra chuyện nhân viên cỡ bốn vị nguyên lão làm phản. Dù là người phụ trách khu vực cũng chưa từng"
Tần Minh vẫn kiên trì nói: "Một trăm Phùng Đông Tường cũng không sánh bằng Tôn Thường Hi, biết chưa? Đi ngay đi."
Tống Dĩnh nhận ra Tần Minh nổi giận, cô ta không cố chấp nữa, lập tức đi theo sau Tôn Thường Hi.
Trương Toàn Chân bên cạnh cười bất đắc dĩ, Tần Minh hỏi ngược lại: "Thầy cười gì vậy?"
Trương Toàn Chân vuốt râu, nói: "Tôi xem cho cậu số Đế vương đào hoa không sai đúng không? Đây chính là đi đâu cũng có hoa đào. Gia cảnh, nhan sắc của cô Tôn đều thuộc hàng người đẹp cao cấp, vậy mà cô ấy lại đi cảm mến cậu, thằng nhóc cậu có phúc lắm đấy"
Tần Minh vội nói: "Thầy nói gì vậy? Con có người trong lòng rồi."
Trương Toàn Chân cười mỉa mai: "Là Nhiếp Hải Đường hay là Mộc Tiêu Kiều?"
Tần Minh lập tức nghẹn lời, nói: "Được rồi, gác chuyện nữ nhi tình trường sang một bên đi, chuyện chính quan trọng hơn. Mau đi vào đi, không sẽ trễ việc mất"
Mấy người đi vào miếu Quảng, nơi này chia làm bốn khu, tiền điện, trung điện, thiên điện, và khu nhà ở.
Miếu Quảng chỉ mở tiền điện và trung điện, tượng Phật vận chuyển từ Đôn Hoàng tới được đặt ở trung điện, cũng là nơi rất nhiều du khách thích dâng hương.
Hôm nay thời tiết lạnh nên lượng người không nhiều, bên trong vắng ngắt.
Tần Minh đi thẳng vào, người của tiểu đội ám sát đều ngoắc tay ra hiệu với anh rằng tất cả đã an toàn ổn thỏa.
Khi đi qua tiền điện và trung điện, Tần Minh không thu hoạch được gì, bèn đi vào thiên điện.
Còn chưa đi vào kiểm tra, anh đã nghe thấy giọng Thường Nhụy và Phùng Đông Tường, nội dung cuộc nói chuyện khiến lòng anh run rẩy
"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ chắc chắn càng sớm càng tốt.