Trương Toàn Chân bảo anh đừng phá hoại quan hệ hôn ước với Hoàng Thư Đồng, Triệu Chính Ngôn ngỏ ý bảo anh đối xử tốt với Hoàng Thư Đồng một chút. "Đau đầu quá." Tần Minh bóp trán: "Thôi được, dù sao mình cũng là người ngoài, diễn kịch rèn luyện diễn xuất cũng được."
Tần Minh tìm kiếm quanh hội trường, thấy Hoàng Thư Đồng đi ra từ nhà vệ sinh, cô ta vẫn đưa tay ôm bụng, tìm một chỗ cạnh góc tường ngồi xuống, lục tung túi xách móc ra thuốc đau bụng.
Bụng đau đớn khiến sắc mặt cô ta tái nhợt, bờ môi trắng bệch.
Cô ta định lấy ra một viên thuốc, ai ngờ bởi vì tay run rẩy nên thuốc rơi xuống đất.
Hoàng Thư Đồng đau đớn cúi người nhặt thuốc lên, nhưng càng cúi người càng đau, đau đến mức đầu cô ta đầy mồ hôi.
Tần Minh đi đến giúp cô ta nhặt thuốc lên, lấy ra một viên, cầm cốc nước đưa cho cô ta. "…." Trông thấy Tần Minh, Hoàng Thư Đồng nhướng mày, gạt tay Tần Minh ra, không hề cảm kích nói: "Tôi cần anh nhiều chuyện à? Tôi tự làm được."
Tần Minh ngang ngược bóp miệng Hoàng Thư Đồng. "Ưm ưm!" Hoàng Thư Đồng trừng mắt, bĩu môi, rất kinh ngạc, tên vô dụng này dám làm vậy với cô ta ư?
Không, anh ta muốn làm gì?
Tần Minh cầm lấy một viên thuốc nhét vào miệng cô ta, nói: "Ngoan ngoãn uống thuốc của cô đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Này, uống nước đi."
Hoàng Thư Đồng bị Tần Minh ép uống thuốc, cô ta ngơ ngác nhìn anh, tâm trạng trở nên phức tạp.
Hoàng Thư Đồng nói: "Chẳng phải anh đi tìm Nhiếp Hải Đường của anh sao? Để ý đến tôi làm gì? Anh muốn hủy hôn cơ mà, vậy thì...
Tần Minh bỗng nhiên ngồi xuống, nắm lấy chân trái của Hoàng Thư Đồng. "Á? Anh làm gì thế?" Hoàng Thư Đồng xấu hổ cắn môi, ở đây bao nhiêu người, rốt cuộc hôm nay tên vô dụng Triệu Chính Ngôn muốn làm gì? Cợt nhả cô ta sao?
Tần Minh nói: "Không làm gì cả. Cô đau bụng mà? Quê tôi có phương thuốc cổ truyền, khi đau bụng mát xa huyệt đạo ở chân là sẽ nhanh chóng dịu đi." "Hả?" Hoàng Thư Đồng kinh ngạc, sao ban nãy còn muốn hủy hôn, bây giờ lại quan tâm đến cô ta?
Hoàng Thư Đồng cắn môi, hỏi: "Bỗng dưng lại ân cần, rốt cuộc anh muốn làm gì? Chiếm hời của tôi à?"
Tần Minh tỏ ra lấy lòng, bị khinh bỉ không nói, còn bị hoài nghi có ý đồ xấu xa.
Nhưng hết cách, anh giả mạo Triệu Chính Ngôn thì phải giả mạo cho tốt, Triệu Chính Ngôn đã tỏ thái độ như vậy thì cứ đối tốt với Hoàng Thư Đồng một chút vậy.
Nhưng công nhận chân Hoàng Thư Đồng rất trắng rất mềm, sờ vô cùng nhẵn mịn.
Tục ngữ có câu, vợ người ta là đẹp nhất, chẳng hiểu sao Tần Minh lại thấy Hoàng Thư Đồng xinh đẹp thế nhỉ?
Thông thường da dẻ ở chân khá thô ráp, nhưng da chân Hoàng Thư Đồng không hề thô ráp, ngược lại rất mềm, thật sự không biết bình thường cô ta chăm sóc thế nào, chẳng lẽ ngày nào cũng tắm sữa bò?
Tần Minh nói: "Dù sao cô cũng là vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn tôi, cô bị đau bụng tôi không thể mặc kệ được đúng không nào? Tôi có phương thuốc gia truyền, mát xa huyệt đạo ở chân là sẽ làm dịu cơn đau bụng."
Hoàng Thư Đồng nói: "Anh có chắc là mình không muốn chấm mút chiếm hời của tôi không đấy? Anh coi tôi là vợ chưa cưới của anh sao?"
Tần Minh nói với vẻ bực bội: "Tôi xa cách cô thì cô không vui, tốt với cô mà cô cũng không vui. Cô muốn tôi thế nào đây? Cô làm tôi khó xử quá đấy.
Hoàng Thư Đồng thấy anh hung dữ như thế thì im bặt, cắn môi quay sang chỗ khác, mặc cho Tần Minh nằm chân xoa bóp cho cô ta, không nói một lời.
Tần Minh sờ chân Hoàng Thư Đồng, cảm giác còn có mùi thơm, người phụ nữ này quả thực có khí chất không dính khói lửa trần gian.
Anh xoa bóp một hồi, Hoàng Thư Đồng đúng là cảm thấy không còn đau nữa, hiệu quả còn nhanh hơn uống thuốc.
Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Tần Minh, nói: "Không ngờ anh còn biết cái này."
Tần Minh nói khoác: "Đương nhiên, tôi còn nhiều tài lẻ lắm. Sau này cô đừng cắm sừng tôi, tôi sẽ thể hiện tài năng cho cô xem."
Hoàng Thư Đồng nghe vậy thì lửa giận lại bốc lên, nói: "Anh bớt sỉ nhục tôi đi, tôi và Bạch Tĩnh Thần hoàn toàn trong sạch. Anh đi ra, thả tôi ra, tôi không muốn anh xoa bóp cho tôi, tôi có đau chết cũng không liên quan đến anh."
Tần Minh nắm chặt lấy chân của Hoàng Thư Đồng, nhân cơ hội sở chân cô ta thêm mấy cái, ôi chà, nhẵn mịn thật đấy!
Anh cười nói: "Tôi đùa thôi. Vợ à, cô đừng như vậy mà." "Ai là vợ anh?" Mặt Hoàng Thư Đồng bỗng ửng hồng, cô ta ngượng ngùng đến mức nói năng lắp bắp: "Chỉ là đính hôn thôi, chúng ta vẫn chưa phải quan hệ đó đâu. Hơn nữa tôi và anh còn chưa từng yêu đương, có thể đính hôn thì cũng có thể hủy hôn.
Tần Minh nói: "Hủy hôn? Cô chắc chắn chứ?"
Hoàng Thư Đồng lập tức nói: "Là anh muốn hủy hôn, tôi không nói. Hừ, lúc trước khi cầu hôn, anh còn nói cái gì cũng có thể cho tôi. Bây giờ thì sao, đàn ông đúng là, ha ha.