Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc ấy rơi xuống sông từ cầu Giang Châu, A Long nhanh chóng hạ cửa sổ và mở cửa xe, sau khi rơi vào mơ hồ, anh được Trương Toàn Chân cứu ra. 

Tần Minh vô cùng bất ngờ vì người cứu anh lại là Trương Toàn Chân, đồng thời Trương Toàn Chân nhanh chóng đưa anh rời đi. 

Lúc đó bởi vì va chạm nên toàn thân Tần Minh bị thương nhiều chỗ, còn sặc nước, ý thức rơi vào mơ hồ, thấy Trương Toàn Chân cũng không phản kháng, ai ngờ vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình bị thay đổi thân phận. 

Trong quá trình xảy ra chuyện gì Tần Minh không hề hay biết. 

"Vụ ám sát này không phải do lão già kia sắp xếp đấy chứ?" Trong lòng Tần Minh không khỏi ngờ vực vô căn cứ, nhưng anh nhanh chóng loại bỏ khả năng này. 

Hành vi nguy hiểm này suýt nữa giết chết cả anh và Triệu Chính Ngôn, A Long và Tết Nguyên cũng bị thương nặng, một đạo sĩ như Trương Toàn Chân không có khả năng làm được. 

Tần Minh suy đoán chắc là Thường Quân Diệp, hoặc là thành viên khác của hội đồng quản trị tối cao làm, chuyện này cần bảo Tổng Dĩnh điều tra. 

Nhưng bây giờ Tần Minh hơi hoang mang, đột nhiên thay đổi thân phận khiến anh nhất thời không biết phải xử lý như thế nào, đành vờ ngủ mấy ngày. 

Olmei đã điều tra rõ ràng cho anh tin tức cả nhà Triệu Chính Ngôn từ lâu. 

Ba Triệu Chính Ngôn tên là Triệu Tụng Lễ. 

Triệu Tụng Lễ là con trai thứ tư của Triệu Trinh, bởi vì là con của bồ nhí nên không được sống trong nhà tổ nhà họ Triệu, ít khi trở về. Nhưng Triệu Tụng Lễ có tài làm ăn, cũng là đại gia một phương, không quá ỷ lại vào nhà họ Triệu. 

Mẹ là Tần Mặc, xuất thân từ nhà họ Tần giàu có cấp thế giới, cũng là người đẹp có thân phận vô cùng tôn quý. 

Triệu Chính Ngôn còn có một người anh trai sinh đôi khác trứng và một người em gái nuôi từ chi nhánh khác của nhà họ Triệu. 

Hiện nay Triệu Chính Ngôn đang học năm tư khoa Kinh tế đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh. 

Tần Minh nhớ lại những thông tin này, mối quan hệ của Triệu Chính Ngôn thì không có vấn đề, vấn đề ở chỗ hình như anh đã ngủ hai ba ngày, thế nhưng sao không có ai đến thăm anh? 

Tần Minh bỗng hiểu vì sao Triệu Chính Ngôn muốn bỏ đi, mẹ nó chứ, con trai nằm viện vài ngày rồi mà ba mẹ anh em không một ai tới thăm? 

Lạnh lùng thể không biết! 

"Quá đáng thật" Tần Minh cảm khái trong lòng: "Mẹ mình vẫn tốt nhất. Lúc trước đánh nhau phải vào viện, ngày nào mẹ mình cũng trông chừng ở bệnh viện, để tiết kiệm năm tệ tiền giường còn ngủ dưới sàn nhà một tuần liền" 

Không lâu sau, trong lòng Tần Minh lại mắng chửi: "Hừ... Lão già Trương Toàn Chân, chờ tôi xuất viện, ông đây lột sạch râu của ông, ông đột nhiên khiến tôi rơi vào tình cảnh này, tôi tức chết mất." 

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ đi vào. 

Tần Minh vội nhắm mắt giả vờ ngủ. 

Anh hơi he hé mắt, nhìn thấy một người phụ nữ rất trẻ, ăn mặc cũng theo phong cách thiếu nữ, áo chiết eo màu đen và váy dài màu đỏ, cách ăn mặc rất đẹp, giống như công chúa trong phim thần tượng, vóc dáng cô ta cũng đẹp nữa. 

Tần Minh nhủ thầm trong lòng: "Không giống em gái Triệu Chính Ngôn lắm? Vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn à?" 

Cô gái vỗ vỗ điều dưỡng viên đang ngủ gật, hỏi: "Anh ta thế nào rồi?" 

Điều dưỡng viên bị đánh thức, vội vàng nói: "Ở cô Hoàng, cô đến rồi, anh ta vẫn ổn định, ba ngày trước có tỉnh một lần, bây giờ không biết tại sao cứ ngủ li bì suốt, không biết có phải là biến thành người thực vật hay không?" 

Tần Minh oản thầm trong lòng: "Người thực vật cải em gái cô ấy, cô không làm việc cho tốt, chơi điện thoại trong giờ làm, ông đây đi ị cũng không lau sạch sẽ, ôi, cái mông khó chịu quá" 

Cô Hoàng đáp một tiếng không có chút tình cảm, nói: "Ừ, vất vả cho cô rồi. Người nhà của anh ta có tới không?" 

Điều dưỡng viên lắc đầu nói: "Không, mấy ngày nay tôi ở đây suốt. Nghe nói nhà họ Triệu bỏ lại một tấm thẻ ngân hàng rồi mặc bệnh viện lo liệu, bảo đảm anh ta không chết là được. nhà họ Triệu cũng không có... với tên vô dụng này. Ôi, xin lỗi cô Hoàng, tôi buột miệng, xin lỗi, tôi quên hai người." 

Cô Hoàng vẫn nói với vẻ không một chút tình cảm: "Không sao, anh ta là tên vô dụng thật mà, cô tiếp tục chăm sóc anh ta đi, tôi sẽ không trả cô thiếu tiền đâu." 

Điều dưỡng viên gật đầu lia lịa: "Vâng, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt. Cô Hoàng có đúng là người tốt. Người nhà đều mặc kệ anh ta, nhưng cô Hoàng ngày nào cũng đến thăm anh ta." 

Cô Hoàng nói: "Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tôi đi đây. Đúng rồi, lần sau anh ta tỉnh, cô đưa cái kính này cho anh ta." 

Điều dưỡng viên nhận lấy hộp kính, cười nói: "Cô Hoàng thật chu đáo" 

Trước khi đi Hoàng Thư Đồng liếc nhìn Tần Minh một cái, hơi nhíu mày lại, khẽ lẩm bẩm: "Không gặp có một tháng, sao đen đi nhiều vậy? Tay cũng thô ráp hơn, chẳng lẽ bị ngược đãi sao?" 

Cô ta vừa đi ra khỏi phòng bệnh, cô bạn ăn mặc thời thượng đứng ngoài cửa lập tức đứng dậy hỏi: "Tiểu Đồng, sao rồi? Tên vô dụng kia chết chưa?" 

Hoàng Thư Đồng nói: "Chưa, được cứu về, nhưng vẫn chưa tỉnh." 

"Ai da, anh ta không chết thì sau này cậu phải sống với tên vô dụng như anh ta à? Tên vô dụng này sống cũng chỉ hại người khác, thà chết đi cho xong" 

Hoàng Thư Đồng hờ hững nói: "Cậu đừng nói như vậy, chưa biết chừng còn có cách khác. Nghe nói anh ta điên cuồng theo đuổi một cô gái ở đại học, nếu thành công, có lẽ việc cưới xin của chúng tớ sẽ đổ bể"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK