Tần Minh lắc đầu đáp: "Không, không cần đâu. Anh nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn. Công việc của anh phải làm phiền em rồi”
Nhiếp Hải Đường tựa vào đầu giường nhìn Tần Minh, đột nhiên hôn trộm anh một cái rồi nhanh chóng dời đi, xấu hổ nói: “À này Tần Minh, anh, anh nghĩ sao về chuyện lần trước đã nói ở thị trấn Cổ Thủy?”
“Hả? Chuyện, chuyện gì cơ?"
Tần Minh đột nhiên bị hôn nên có chút bối rối. Nhìn Nhiếp Hải Đường xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, không ngờ cơ thể anh lại có phản ứng.
Lâm Vũ Nhu đang nằm sấp trên giường vừa hay bị chạm phải, cô ta vặn vẹo người một cách khó chịu. Quả thực hai chân Tần Minh đang kẹp chặt lấy mông cô ta, anh duỗi một tay xuống dưới và giữ yên Lâm Vũ Nhu không cho cô ta động đậy. Nếu để bị phát hiện, không phải sẽ còn tồi tệ hơn sao?
Nhiếp Hải Đường quay lưng về phía Tần Minh, đôi bàn tay nhỏ bé xấu hổ sờ mái tóc, ngượng ngùng nói: "Chính là, chính là chuyện mang thai đó. Hay là tối nay em qua đây ngủ nhé."
Đương nhiên Tần Minh rất muốn, nhưng điều kiện không cho phép.
Đột nhiên, Tần Minh cảm thấy dưới chăn có người véo vào đùi mình. Lâm Vũ Nhu chết tiệt, sao lại véo ông đây? Cho cô ăn, cho cô ở, còn muốn thế nào nữa? Không để cho ông đây tán gái ư?
Tần Minh nhịn đau, đáp: "Hải Đường, em không tin anh sao? Anh biết rằng anh không thể mang lại cảm giác an toàn cho em, nhưng anh đảm bảo rằng sẽ không bao giờ dây dưa với quan hệ nam nữ.
Oái! Lần này Lâm Vũ Nhu dùng cả hai tay, một tay véo vào đùi anh và tay còn lại véo thận của anh.
Vẻ mặt của Tần Minh vừa đau xót vừa sảng khoái, lại chỉ có thể chịu đựng.
Nhiếp Hải Đường che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại và nói: "Dĩ nhiên không phải em không, không tin anh.
Thôi được rồi, em tin anh. Bây giờ anh đang giả làm Triệu Chính Ngôn, nếu anh có chuyện quan trọng phải làm thì em cũng không thể làm ảnh hưởng tới anh được.
Tần Minh đáp: "Được. Hải Đường, em thật tốt"
Nhiếp Hải Đường lại nói: "Vậy em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khoẻ nhé"
Cuối cùng cũng tiễn được Nhiếp Hải Đường đi. Lâm Vũ Nhu vén tấm chăn lên, đầu tóc rối bù, cô ta thò đầu ra thở: "Khó chịu, khó chịu chết mất"
Tần Minh lo lắng nói: "Đừng chui ra nhanh thế! Cô ấy còn chưa đi xa!"
Cạch, cửa lại mở ra.
Tần Minh hoảng sợ, lập tức túm lấy tóc Lâm Vũ Nhu đè xuống, vừa vặn lại đặt ngay hạ bộ.
“Á!”
Lâm Vũ Nhu yếu ớt, trực tiếp bị Tần Minh đặt đầu ở phía dưới của anh. Sự mập mờ này cũng khiến cô khó chịu không thôi.
“Hải Đường, em nghe anh giải thích. Tần Minh lập tức nói:
“Chuyện không phải như em nghĩ đâu, thực ra... Hả, Tiểu Dĩnh, là cô à.”
Giờ Tần Minh mới phát hiện người đến là Tổng Dĩnh, không phải Nhiếp Hải Đường.
Tổng Dĩnh đã khóa trái cửa lại ngay khi cô ta vừa bước vào, sau đó nhìn thấy Tần Minh thô bạo đè đầu Lâm Vũ Nhu rồi đặt lên chỗ để anh đi tiểu. Chuyện này thật lúng túng, anh muốn chơi SM ư?
Tống Dĩnh ngại ngùng quay đầu lại, nói: “Thôi, nếu cậu không tiện, tôi sẽ quay lại sau."
“Không, không, không, có chuyện gì cô cứ nói đi. Đây là con gái lớn nhà họ Lâm, không phải ngại đâu. Tần Minh nhanh chóng buông Lâm Vũ Nhu ra. Tổng Dĩnh tới tìm anh gấp như vậy, hẳn là có vấn đề khẩn cấp.
Tống Dĩnh nói tiếp: "Là chuyện bên nhà họ Tôn. Chúng tôi đã bắt được một kẻ tấn công đang định đặt thuốc nổ vào xe của Tôn Nhân Lý."
Trong lòng Tần Minh thầm ngạc nhiên. Không hổ là người của Hoàn Vũ, nhanh như vậy đã tóm được thủ phạm.
Tần Minh hỏi: "Có hỏi được gì không?"
Tống Dĩnh tiếc nuối nói: "Bên kia giữ miệng rất chặt, không chịu tiết lộ gì cả. Trước mắt vẫn đang thẩm vấn, nhưng cậu đừng lo lắng, sẽ nhanh chóng tra ra được người đứng phía sau màn là ai”