Tần Mặc gật đầu đáp: "Được. Chính Ngôn, Chính Đình, Nhược Thi, các con lập tức trở về thu dọn, chúng ta sẽ đáp chuyến bay thuê riêng trở lại Thượng Hải trong đêm"
“Vâng.” Tần Minh tuỳ tiện trả lời một tiếng rồi rời đi.
Anh nghĩ thầm: "Đến đây một chuyển mà mình vừa được gỡ được sự tình nghi vừa nghe được một tin tức thật tốt. Biết trước kế hoạch rồi, mình phải liên lạc ngay với Tiểu
Dĩnh ngay”
Nhưng Tần Minh chưa đi được bao xa, Tần Mặc đã lái xe đuổi theo.
Tần Mặc nói: "Tiểu Ngôn, lên xe đi. Mẹ đi với con, về kí túc xá đúng không?"
Tần Minh nheo mắt nhìn, người phụ nữ xinh đẹp này là một người mẹ quan tâm đến Triệu Chính Ngôn hơn. Trước đây Tần Minh không dám ở cùng bà ta quá lâu, sợ rằng sẽ để lộ sơ hở.
Anh nhìn chiếc xe sang trọng và Tần Mặc đang khăng khăng muốn anh lên xe, do dự một lúc rồi vẫn lên.
Tần Minh ngồi ở ghế sau, nhìn bóng lưng Tần Mặc, thầm nghĩ: "Haiz. Tần Mặc, bà có hỏng ở trên tay tôi, cũng đừng trách tôi"
Đột nhiên, Tần Mặc nói: "Con trai, cởi quần áo ra để mẹ nhìn một chút."
Tần Minh đang cầm điện thoại dự tính thì sững sờ, sao lại đột ngột như vậy?
Tần Mặc nhìn chằm chằm Tần Minh trong kính chiếu hậu, nói: "Có lẽ con đã nghe nói qua rồi chứ? Có một người trông rất giống con, tên là Tần Minh"
Tần Minh giả thành dáng vẻ của Triệu Chính Ngôn nói: "Vâng, con có nghe thầy nói qua. Anh ta coi như là đàn anh của con. Thật ra bọn con đã từng gặp mặt, nhưng không thể nói chuyện mấy với nhau."
Tần Mặc ồ một tiếng nói: "Cởi quần áo ra cho mẹ xem."
Trong lòng Tần Minh khẽ lay động, sao lại đột ngột như vậy? Anh đã làm gì khiến cho Tần Mặc hoài nghi à?
Tần Minh ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng sợ. Trên người Triệu Chính Ngôn có mấy vết sẹo, anh biết rất rõ.
Anh cởi áo ra, để lộ làn da trắng nõn. Đây là do Tống Dĩnh đã mất cả tiếng đồng hồ để giúp anh hóa trang, nếu như muốn lừa gạt người khác thì đương nhiên phải làm chuẩn bị đầy đủ.
Tần Mặc liếc nhìn ngực của Tần Minh, cũng không có cái gì gọi là miệng vết thương sinh mủ vì bị kim độc đâm vào, bà ta lập tức gửi tin tức cho chồng là Triệu Tụng Lễ.
Tần Minh thấy mình lừa gạt Tần Mặc thành công, khóe miệng nhếch lên. Xe chạy vào bên trong trường học.
Tần Mặc nói: "Được rồi, con tới ký túc xá thu dọn qua chút, chúng ta lập tức trở về.."
Tần Mặc vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào mình, vẻ mặt bà ta đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nói: "Tiểu Ngôn con...
Tần Minh bất ngờ lỗi tóc Tần Mặc, kéo toàn bộ thân trên của bà ta ra ghế sau, đồng thời để lộ ra bàn tay bà ta giấu sau lưng, không ngờ lại muốn cầm dao chết.
Tần Minh khen ngợi: "Đúng là người phụ nữ gặp nguy hiểm mà vẫn giữ được bình tĩnh. Rất xin lỗi, tôi không phải Triệu Chính Ngôn con của bà. Tôi là Tần Minh. Tất cả những thứ này đều là dán silicone lên bụng của tôi."
Tần Mặc bị anh kéo tóc, ngẩng đầu lên nói: "Tần Minh, cậu điên rồi sao? Nhà họ Triệu chồng tôi và cậu đều là thành viên hội đồng quản trị Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, mẹ tôi lại càng là khách hàng lớn của Hoàn Vũ. Cậu lại còn đắc tội với nhà họ Lý, rốt cuộc cậu định làm gì?"
Tần Minh tức giận, đánh bà ta một cái, nói: "Một tên đạo đức giả nguỵ quân tử. Cha nuôi của tôi một người đã sắp chết, lại bị các người cưỡng ép giết chết. Hôm nay tôi sẽ báo thù cho ông ấy. Toàn bộ nhà họ Triệu các người chết, nhưng bằng chứng lại không rơi xuống đầu tôi, để tôi xem ai sẽ báo thù cho nhà họ Triệu mấy người. Ông đây có rất nhiều người chết thay!”
Vừa dứt lời, mấy người của tiểu đội ám sát đã tới bên cạnh xe, khống chế Tần Mặc.
Tần Minh nói: "Xử lý hiện trường, tiếp tục thực hiện kế hoạch A.
Trong màn đêm ảm đạm, dưới thành phố Bắc Kinh phồn hoa, ẩn chứa những cơn sóng lớn và sóng ngầm.