Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Tần Minh, Lâm Vũ Nhu lại nhụt chí.
Trong cửa hàng bán đấu giá tư nhân Tiểu Bảo Lầu, buổi đấu giá vẫn đang diễn ra. "Bức tranh nổi tiếng "Tôm" của Tề Bạch Thạch... "Gốm sứ Nhữ Diêu nung sứ xanh tráng men hướng dương thời Bắc Tống... "Bình tiểu đêm của hoàng đế Đạo Quang nhà Thanh.."
Tần Minh vừa ngáp vừa đấu giá:
"Tranh chữ? Các người cứ tăng lần lượt mười triệu, sao keo kiệt quá vậy? Một tỷ năm trăm triệu, ai giành với tôi?"
sứ Nhữ Diêu nung sứ xanh tráng men hướng dương thời Bắc Tống? Hai tỷ, ai dám đấu với tôi?"
"Bình tiểu đêm? Một tỷ, đừng nghi ngờ tôi không có chút tiền này, tôi có thể trả tiền ngay, thế nào? Ông chủ, hay là ông lấy hết đồ sưu tầm ra, tôi mua hết một lượt luôn, tiền không thành vấn đề"
Mỗi một món đồ đấu giá của ông chủ Đồng, Tần Minh đều ra giá hết, hở ra tỉ là trăm triệu, dù giá vốn của nó không đến trăm triệu, Tân Minh cũng kêu một cách uể oải.
Bởi vì lúc đầu Tần Minh đã thanh toán một khoản tiền nên không ai quan tâm việc anh có tiền thật hay không, một loạt mười mấy món đồ cổ làm các ông chủ lớn khác thua sạch.
Sắc mặt của họ cực kỳ khó coi, bọn họ cũng nhận ra Tần Minh đang ra vẻ, lấn át tất cả mọi người.
Vốn dĩ họ còn định dạy cho người ngoài nghề như Tần Minh một bài học nhưng trước năng lực tuyệt đối của tiền, họ hoàn toàn thất bại, không phải là đối thủ.
Người ngoài nghề thì ngoài nghề nhưng giàu thì giàu thật.
Cậu Thiệu đó cũng đấu giá thua vài lần, bởi vì Tần Minh ra giá rất quá đáng.
Một chiếc bình tiểu đêm của hoàng đế thời Thanh thôi mà đã mua với giá ba trăm triệu, đúng là điên rồ.
Cậu ta cảm thấy nó không xứng với mức giá này, cố tình nâng cao hơn chút, hộ bốn trăm triệu, kết quả Tần Minh hét thẳng một tỷ.
Cậu Thiệu không dám hô nữa, bởi vì cậu ta sợ lỡ như cậu ta kêu mà Tần Minh từ bỏ ngay thì cậu ta sẽ bị lỗ to.
Hiển nhiên Tần Minh cũng không sợ bị lỗ, cậu ta thì không muốn bị lỗ vì tài sản đầu bằng người ta.
Cậu Thiệu không còn khinh thường Tần Minh như trước nữa, thầm nghĩ:
"Thôi kệ đi, sách nuôi trùng của nhà họ Lâm mới là bảo vật chân chính, ha ha. Lúc trước Tần Uy Viễn trộm được, qua tay nhiều người, không ít người chết, cuối cùng lọt vào tay ông chủ Đổng, đúng là món đồ đẫm mùi máu. Tôi chỉ cần giữ được sách nuôi trùng là được. Mặc dù không biết anh là ai nhưng anh có nhiều tiền hơn đi chăng nữa cũng là tiền của ba mẹ anh đúng không? Làm gì có nhiều đến mức để anh tiêu xài hoang phí như vậy?"
Ông chủ Đổng ở đằng trước sửa sang lại đồ đấu giá cũng lo lắng lau mồ hội, thầm nghĩ
“Lần này khá nhiều người dốc hết sức lấy sách nuôi trùng mà nhà họ Lâm làm mất. Sử dụng trò bịp bợm này rồi lại làm thêm một vài đồ dỏm thu hút người giàu, vốn định vơ vét một tỷ mấy rồi di cư sang Mỹ nghỉ hưu"
"Không ngờ... Tự dưng có một thằng ngốc không biết ở đâu ra, ha ha... Hoàn toàn là người ngoài nghề, còn trẻ nên hăm hở, tỷ lệ giao dịch đồ cổ hàng thật rất thấp, phối đồ ngọc này làm gì có nhiều đồ thật đến vậy?"
"Nhưng không sao, cậu ta không có chuyên gia giám định hẳn hoi, phải mất một thời gian rất lâu mới biết đống đồ này là giả, cũng không tìm được mình.
Ông chủ Đổng lau mồ hôi nói:
"Ừ thì vị khách này, sắp đến bảo vật áp chót của cửa hàng chúng tôi rồi. Cậu đã mua hết những món sưu tầm trước, không biết có thể trả trước một nửa số tiền không? Sau đó chúng ta lại tiếp tục"
"Ồ, bảo vật áp chót à, chắc chắn rất có giá trị" Tần Minh nói:
"Tôi trả hết cũng được, chưa đến mười tỷ mà" "ừng ực.."
Các ông chủ xung quanh đều nuốt nước bọt, nuốt to như thể đang ăn tỏi.
Dù tài sản của họ có nhiều nhưng vốn lưu động mười tỷ không phải là thứ có thể lấy ra được. Hơn nữa kế tiếp mới là món áp chót, hiển nhiên nhóc con bất chợt xuất hiện này muốn giành bảo vật áp chót với họ, sẽ có áp lực nhất định.
Lúc Tống Dĩnh thanh toán, Tần Minh hỏi: "Ông chủ Đổng, đồ sưu tầm là thật đúng không? Đừng nói với tôi giấy chứng nhận gì đó, tôi không tin cái này đâu.
Ông chủ Đổng lòng hoảng hốt nhưng lại cười như Di Lặc:
"Cậu nhóc, cậu yên tâm đi. Tiểu Bảo Lầu cũng tôi kinh doanh hơn hai mươi năm, có tên tuổi, chắc chắn là hàng thật. Tôi bảo đảm bằng cả mạng sống."
Ông chủ Đổng lại lẩm bẩm trong lòng: "Ngoài một hai món là đồ thật thì những món khác đều là đồ dỏm, nhưng không sao. Dù gì thì xong vụ này tôi cũng sẽ trốn, ha ha, cậu không tìm được tôi đâu.
Tần Minh gật đầu nói: "Vậy là được rồi, nào để tôi được mở mang kiến thức bảo vật áp chót của Tiểu Bảo Lầu các ông đi, xem ai giành với dân nhà giàu mới nổi như tôi.
Tần Minh vừa dứt lời, bầu không khí trong hội trường lập tức nghiêm túc hẳn lên.Ông chủ Đổng lấy một tấm vải màu vàng dính máu đang bọc một chiếc "USB" ra.
Thứ này vừa được mang ra, các ông chủ ở đây đều giật thót, mắt sáng rực.
Ông chủ Đổng nói: "Món này là ổ cứng di động, tôi không biết bên trong là gì nhưng ông chủ nào đấu giá được thì chỉ cần bỏ vào máy tính, lập tức sẽ biết bên trong là gì.
“Đê tiện!"
Lâm Vũ Nhu siết chặt tay nhưng lại không làm gì được.
Tần Minh khó hiểu hỏi: "Đó là gì vậy?"