Tần Minh nở nụ cười hờ hững, những thứ mà Hồng Lão Tứ biết cũng khá nhiều.
Người có thể biết được chân tướng về tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ chỉ có lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, cùng với hộ nhà giàu cấp thế giới có quan hệ qua lại thâm sâu với tập đoàn.
Hơn nữa, tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ có rất nhiều công ty chi nhánh, thậm chí một số công ty chi nhánh còn không hề biết Thế kỷ Hoàn Vũ là gì.
Đương nhiên anh cũng không cần giải thích gì thêm.
Tần Minh ngồi xuống, nói: “Vậy thì sao? Hôm nay tôi muốn lấy lại nhà tổ của nhà họ Mộc, ai phản đối thì sẽ có kết cục giống như người vừa nãy.
“Choang!”
Hồng Lão Tử cũng ném chén trà xuống đất, tức giận nói: “Các anh em, xông lên!”
‘Rầm rầm, mười mấy người lập tức xông vào từ ngoài vườn cây.
Khóe miệng Hồng Lão Tứ nhếch lên, ông ta nói: “Các vị, thật ngại quá, phòng thương mại Hồng thị chúng tôi chẳng có gì nhiều, chỉ có người là nhiều thôi. Á..”
Con ngươi của Hồng Lão Tứ đột nhiên co rút lại, bởi vì ông ta phát hiện ra những người vừa vào có gì đó sai sai, đó không phải người của phòng thương mại Hồng thị.
Lúc này, đội trưởng của đội ám sát Bắc Kinh là A Hổ bước đến, ghé vào tai Tần Minh và nói nhỏ: “Cậu chủ, có tổng cộng hơn sáu mươi người từ năm nhóm thế lực, tất cả đều đã bị khống chế”
Tần Minh khẽ gật đầu và nói: “Khiến tất cả bọn họ đều tàn phế!”
Mọi người trong phòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì sau tiếng ra lệnh của Tần Minh, bên ngoài đều là tiếng kêu đau đớn, thảm thiết của cả nam và nữ.
“Ông chủ Viên, đi mau”
“Ông Hồng, chúng ta thất bại rồi...
“Chị Hỏa, mau đi đi... á á”
Không lâu sau, mùi máu tanh bay vào từ bên ngoài. Tất cả mọi người trong phòng đều lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, muốn chạy ra ngoài xem nhưng lại bị đám người A Hổ ngăn lại.
Tần Minh tiếp tục nói: “Tôi đã đắc tội với tất cả các người, nói không chừng đêm nay tôi sẽ đi đời nhà ma. Nhưng tôi không phải loại người ngồi chờ chết, ai sống ai chết còn chưa chắc đâu, phải không?”
“Thằng nhóc, cậu..”
Hồng Lão Tử nhìn Tần Minh, sau đó ông ta mở cửa sổ ra thì thấy ở bên ngoài, người mà các thế lực âm thầm đưa đến đều bị ném trên nền cỏ, ai ai cũng bị đánh gãy tay chân, khổ không tả nổi.
Thủ đoạn này của Tần Minh đã khiến tất cả những người trong nhà đều sợ run lên, bọn họ không rõ rốt cuộc anh đã dẫn theo bao nhiêu người tới?
Mà nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì không hề thấy một người nào của Tần Minh, bọn họ đều đã ẩn nấp hết.
Tần Minh không hề cảm thấy ngạc nhiên vì điều này, độ hùng mạnh của đội ám sát không hề thua kém lính đặc chủng của các nước. Tất cả đều là những người ưu tú được bỏ ra rất nhiều tiền để đào tạo, trong đó những nhân tài như A Hổ còn từng là bộ đội xung kích đã xuất ngũ của Hoa Hạ.
Dưới sự trợ giúp về trang bị và tài chính của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, việc đối phó với đám tay chân và nhân viên được một số gia tộc quyền thế nuôi dưỡng là một chuyện rất đơn giản.
Tần Minh hờ hững nói: “Ha ha, làm gì có chứng cứ chứng minh là tôi làm. Nhưng tôi thừa nhận là tôi làm đó”
Một người phụ nữ đanh mặt lại, hỏi: “Thằng nhãi họ Tần kia, cậu thật sự không sợ chết à? Cậu từng nghe nói đến nhà họ Lý của Bắc Kinh chưa?”
Tần Minh đáp: “Tôi đã từng nghe nói rồi, Lý Chuẩn, Quân thần Tây Bắc đúng chứ? Lý Trạch Quốc, thượng tướng Hoa Hạ nhỉ? Vậy thì nào? Làm quan là có thể tùy ý bắt nạt người làm ăn nhỏ như chúng tôi sao? Này, tôi thật sự không sợ đâu, cô bảo bọn họ đích thân đến đây đi, nếu không đến thì chỉ là một đám người hèn nhát!”
“Hừ, lá gan của cậu lớn thật đấy. Người phụ nữ đó chỉ thấy lời Tần Minh nói rất ngang ngược, nhà họ Lý là trụ cột của bộ quân đội Hoa Hạ, có mạng lưới quan hệ cực rộng ở Bắc Kinh. Hầu như không có ai dám công khai thách thức nhà họ Lý.