Tần Minh thấy Mộc Thư Vân cũng không tranh, liên tiến lên nói: "Cô, nếu có cần thêm thuyền, tôi có thể đặc cách cho thêm"
Mộc Thư Vân xua tay nói: "Không cần đầu, tôi chỉ trả món nợ ân tình giúp con trai của sĩ quan Nhiếp tới mà thôi, nhân tiện dẫn theo hai con bé để chúng mở mang tầm mắt, không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy."
"Tôi không lấy được thuyền vừa hay có lý do để rời đi."
Tần Minh gật đầu, như vậy cũng không cưỡng ép nữa.
Ngược lại, Mộc Tiêu Kiều tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Em lại làm sao vậy?” Tần Minh bất lực hỏi.
Mộc Tiêu Kiều ghen tị nhìn chằm chằm chiếc khăn đối trên cổ Tần Minh, hừ nói: "Không có gì, cô không đi thì em đi, em ngồi cùng thuyền với anh."
Gần hai mươi chiếc thuyền, tiếng nhạc tang lễ vang lên, oai nghiêm xuất phát.
Bên nhà họ Lý chỉ có Lý Thuấn, Lý Tinh Hồng và hai thủ hạ nữa đi.
Bên phía Hoàng phải có bốn người là Nhiếp Phong, Cổ Bình Sinh, Hoàng Tín và Lưu Hạo Vũ.
Con đường vào núi này vốn dĩ đã không dễ đi, chưa kể bây giờ còn phải đập băng mở đường, tốc độ rất chậm, mà sau khi nhiệt độ xuống thấp, ba người phụ nữ vây quanh Tần Minh đều muốn chui vào vòng tay anh.
Nhưng Nhiếp Hải Đường hành động nhanh nhất, xích mông chui vào vòng tay của Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều cũng không chịu thua kém, chui vào vòng tay bên kia, hai người phụ nữ âm thầm tranh giành.
Nhiếp Hải Đường cố ý nói: "Tần Minh, tối hôm qua anh ngủ có ngon không? Lúc em ngủ hay giãy giụa, không đè lên anh chứ?"
Câu nói này thật là, tối qua Tần Minh sao có thể cảm thấy được chứ? Rõ ràng là nói cho Mộc Tiêu Kiều nghe.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều nghe xong, quả nhiên vô cùng sửng sốt, chẳng lẽ điều này ám chỉ sự lựa chọn cuối cùng của Tần Minh?
"Ờ, chuyện này ấy à.." Trong lòng Tần Minh cũng rất băn khoăn, bảo anh phải trả lời như thế nào đấy chứ.
Tuy nhiên, không cần đợi anh trả lời, đột nhiên một nhóm người chạy ra từ hai bên rừng, tay cầm mã tấu, một số nhảy từ điểm mù của vách núi dựng đứng xuống, có người thì nhảy từ trên cây xuống.
Những sát thủ này đều che mặt, số lượng nhiều đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
Hơn nữa ánh mắt của họ đều nhìn Tần Minh, có người cầm nỏ bắn về phía anh.
“Cẩn thận <!” Tần Minh phản ứng cũng cực kỳ nhanh, tụ khí đan điền, dùng lực của eo và cánh tay bắt lấy mũi tên bắn tới.
Mặc dù Tần Minh đã bắt được mũi tên, nhưng thân thuyền cũng rung chuyển dữ dội, khiến mọi người trên chiếc thuyền nhỏ rất khó giữ thăng bằng.
Mà đám sát thủ đã chờ đợi trong thời gian dài thấy người liền giết, mấy người nhà họ Lâm được sắp xếp đi đầu đều bị chém bị thương ngã xuống nước.
Xung quanh con sông, hàng chục người bịt mặt mặc đồ đen xì giết tới.
Trong lòng Tần Minh trầm xuống, không ngờ còn nhiều sát thủ như vậy?
Hôm qua, A Long đã giết chết tất cả sát thủ trên núi thắng cảnh rồi, cũng có hơn ba mươi người, đối phương có lai lịch gì? Lại có thể không ngừng nghỉ một phút nào, điên cuồng đến mức này.