Lúc trước khi ở thành phố Quảng, Tần Mình đã gặp người đứng đầu phụ trách khu vực Nhật Bản rồi, là người sau này mới lên, không tiếp xúc nhiều với Thường Hồng Hi, nhưng chắc chắn phải tiếp xúc với anh ta.
Bởi vì bây giờ Tần Minh cũng rất cần lực lượng bản địa tại Nhật Bản.
Sau khi dặn dò, Tần Minh cùng Mộc Tiêu Kiều đến khách sạn.
Sau khi Tần Minh vào phòng khách sạn, anh mới thật sự giãn mày, truy sát một ngày một đêm, thật sự làm anh mệt mỏi.
Mộc Tiêu Kiều đến gần cửa sổ, nhìn xuống lầu, lo lắng hỏi: "Bây giờ ngay cả cảnh sát Nhật cũng truy sát anh, anh đã đắc tội với ai thế?"
Tần Minh thở dài một hơi nói: "Chó săn của Thiên Hoàng Nhật Bản. "Thiên Hoàng Nhật Bản? Đó không phải là thành viên của hoàng thất sao?" Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc quay đầu lại, mở to mắt nhìn Tần Minh như muốn xác nhận lại với anh.
Nhưng Đông Anh Xã thực sự có bối cảnh đó.
Về cơ bản, các thành viên trong hội đồng quản trị cấp cao nhất của Hoàn Vũ đều là những nhân vật nổi tiếng của nhiều quốc gia, chẳng hạn như nhà họ Triệu và dòng họ Yamamoto, họ không chỉ nổi trội về kinh tế mà còn có chỗ dựa về quyền lực tại các quốc gia. Vì vậy, Thường Hồng Hi đã mất nhiều năm nhưng không thể làm gì có được họ.
Nhưng, Tần Minh khác với Thường Hồng Hi, môi trường bên ngoài và bên trong cũng rất khác nhau, anh có lý do hợp lý, đây là do Đông Anh Xã ra tay trước.
"Tần Minh, anh.."
Mộc Tiêu Kiều lúc đầu còn có chút tức giận vì Tần Minh không nghe điện thoại của cô ta, bây giờ nghĩ lại, e rằng là do cân nhắc đến các lý do an toàn.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô ta không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Minh nói: "Chúng ta không thể sống một cuộc sống yên bình sao? Nhìn thấy anh luôn gặp nguy hiểm, em rất lo lắng"
Nói xong, Mộc Tiêu Kiều chậm rãi dựa vào ngực Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều thở dài: "Nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết mấy? Em sẽ trân trọng anh thật tốt, cũng sẽ không đến mức phải tranh với Nhiếp Hải Đường."
Tần Minh thuận tay ôm lấy vòng eo thon của Mộc Tiêu Kiều nói: "Em yêu tâm đi, anh sẽ cho mọi người một lời giải thích. Chỉ bây giờ...
“Em biết, bây giờ không phải lúc. Mộc Tiêu Kiều oán hận trong lòng nhìn chằm chằm Tần Minh, nói: “Nhưng anh không thể vì em và cô ấy mà chú ý giữ gìn sức khoẻ cho bản thân, không khiến mình phải mạo hiểm nữa sao?"
Tần Minh rất ngạc nhiên, vì vấn đề an toàn của anh, Mộc Tiêu Kiều còn kéo cả cô ta và Nhiếp Hải Đường vào, cố gắng thuyết phục Tần Minh không nên mạo hiểm.
Rõ ràng, trong lòng Mộc Tiêu Kiều thì sự an toàn của Tần Minh cao hơn việc cạnh tranh với Nhiếp Hải Đường.
Người đàn ông có được người vợ như thế này, còn mơ ước gì hơn?
Tần Minh cảm động, một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể, anh ôm chặt lấy người phụ nữ có trái tim ấm áp này, ngửi mùi hương trên cơ thể cô ta.
Tần Minh chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trên du thuyền Vĩnh Phúc ngày hôm đó, bởi vì là người tin tưởng nhất, Tần Minh cũng không có gì phải giấu giếm cả.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều nghe xong, cô ta cũng phần nào hiểu được Tần Minh ở nước ngoài không an toàn, không phải anh không muốn thoát ra mà là nếu không giết hết kẻ địch thì anh không thể thoát ra được.
Mộc Tiêu Kiều cuộn mình trong vòng tay Tần Minh, nói: "Nhưng anh cũng có rất nhiều người mà, tại sao anh phải tự mình tham gia?"
Tần Minh cười nói: "Anh bị ép tới Nhật, cộng thêm bây giờ nội bộ tập đoàn rất hỗn loạn. Bất kỳ pháp luật nào trên thế giới đều không có giá trị đối với Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ của bọn anh, quy mô quá lớn đủ để hủy hoại nền kinh tế của một quốc gia. Cho nên, dẫn đến rất nhiều người không kiêng nể gì cả."
"Anh vừa mới nhận chức, nếu khí thế yếu thì sẽ bị coi thường, anh phải giết gà dọa khỉ, bước đầu tiên này là khó nhất, nhưng chỉ cần thành công thì sau này sẽ đơn giản hơn nhiều"