“Này, chúng tôi có đắc tội gì các cô đâu?” Trần Mục Linh nhíu mày nói: “Cô tự dưng ngồi lôi cả quốc gia của chúng tôi để sỉ nhục là có ý gì vậy?”.
Cô gái tóc vàng kia nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Ha ha, cô đừng có để anh ta lừa tiếp. Cô nhìn đi, cuộc thi này toàn là người Hàn Quốc thẳng, taekwondo của họ lợi hại biết bao nhiêu, hầu hết các tuyển thủ Hoa Hạ đều thua rồi kìa. Đây chính là sự chênh lệch đấy. Võ của Hoa Hạ chỉ được cái mã thôi chứ cũng chẳng dùng được”
Nghe cô ta nói vậy thì nhóm người Tần Minh đều tức giận, dù có thích võ của nước ngoài nhưng cũng đầu cần phải sỉ nhục võ học của Hoa Hạ đến thế chứ.
Tần Minh nói: “Trình độ sơ cấp của họ đâu có thể hiện được trình độ của cả nước Hoa Hạ đâu? Lần này cô cũng chỉ thấy được một phần của võ học Hoa Hạ mà thôi, mà rõ ràng là bên Hàn Quốc toàn cử những người tài giỏi nhất lên thi đấu.”
Cô gái tóc vàng tỏ vẻ khinh khỉnh: “Chậc chậc, loại người có đầu óc nhưng không biết dùng như anh, ở
nước tôi cũng có đầy ra đấy. Thua thì thua, còn không quay ra mà học cho tốt taekwondo của nước Hàn Quốc đi, ở đấy mà kiếm cớ”.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì mọi người xung quanh bỗng ồ lên, hình như vừa có người nào đó rất giỏi vừa lên sân khấu.
Cô gái tóc vàng còn nói thêm: “Nhìn đi, tuyển thủ giỏi nhất của Hoa Hạ đã ra rồi kìa, lần này hai nước Trung Hàn giao lưu võ thuật, Hàn Quốc còn chưa gọi người giỏi nhất ra mà bên Hoa Hạ đã thua hoàn toàn rồi”
“Thua hoàn toàn cái đầu cô ấy, không nghe thấy người ta nói đây là cuộc thi ở trình độ sơ cấp à?” Lương Thiếu Dũng bất mãn nói: “Người Hoa Hạ chúng tôi kém ở đâu chứ? Người đứng trước mặt cô vừa nãy mới đánh người Hàn Quốc xong đấy.”
Mấy người bạn của cô gái tóc vàng ra vẻ khinh thường, giễu cợt: “Chuyện này mà cũng chém gió được à? Lên võ đài mà vẫn còn trình độ sơ cấp? Đầu óc anh có vấn đề hay gì? Thừa nhận rằng người Hàn Quốc lợi hại thì khó đến thế à? Anh khinh thường người khác, nếu có bản lĩnh thì lên đi!”
Nhóm người của Tần Minh cũng chỉ đến đây để xem người ta thi đấu thôi mà, lên làm quái gì chứ? Thế này có khác gì nói xạo đầu.
Câu nói ấy của cô ta khiến tất cả mọi người đều nổi giận.
Cô gái tóc vàng cười khẩy: “Sao nào? Không phục à? Tôi
thích nhất cảm giác khi thấy đám vô dụng như mấy người không phục nhưng lại không làm gì được tôi đấy. Ha ha ha!"
Mấy người bạn của cô ta ở bên cạnh cũng bật cười với vẻ khinh thường.
Tần Minh không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy, chỉ là đâm xuyên ngón tay qua tấm gỗ thôi mà, anh nhất định phải trổ tài, để khiến đám người sùng bái võ thuật nước ngoài này thấy cho rõ cái gì gọi là cao thủ ẩn dật ở nhân gian.