“Đa số mọi người trong giới võ thuật Hoa Hạ thì thường xem thường những người như vậy, mắng họ là những kẻ sùng ngoại. Nhưng vào thời đó thì việc kiếm tiền rất khó khăn, nên dần dần những người đó vẫn được chấp nhận lại”
“Sau đó, thời gian dần trôi đi, họ cũng tự thành lập thành một phái riêng, họ có mối quan hệ rất rộng với những người nước ngoài, đồng thời nhờ họ mà nền võ thuật Hoa Hạ cũng đã được nhiều người nước ngoài thích thú và nghiên cứu.”
Nhiếp Hải Đường dẫn Tần Minh đến phòng nghỉ rồi nói: “Vốn dĩ theo những gì em điều tra ra được thì lần này hai bên đều dẫn những người có trình độ tương tự nhau đến. Nhưng nhà họ Lý có một người con lại Hàn - Trung, có quốc tịch nước ngoài, đồng thời lại còn được dạy bộ môn Hô Hấp Pháp của nhà họ Lý. Mà anh cũng biết trình độ của nhà họ Lý rồi đấy, họ là một gia tộc gương mẫu trong giới võ thuật của Hoa Hạ đấy”.
Tần Minh đáp: “Vậy là những người bên phía Hoàng Phái của em không đánh lại được à? Bị đánh ra bã rồi sao?”
Nhiếp Hải Đường xấu hổ trừng mắt với Tần Minh: “Anh ác thật đấy, đều là người một nhà mà giờ anh còn đứng ngoài hóng chuyện. Lần trước Lý Tinh Hồng đến làm phiền anh, ông Hoàng Thăng Cửu đã ra mặt giúp anh rồi còn gì? Hơn nữa anh còn là học sinh của Trương chân nhân nữa, Hoàng Phái mất mặt thì anh cũng mất mặt mà."
Tần Minh cười nói: “Hoàng Phái mất mặt chẳng liên quan gì đến anh cả. Nhưng nếu ai dám làm em mất mặt thì có nghĩa là người đó chán sống rồi. Vừa nãy em và người hướng dẫn bên đó cũng đã thỏa thuận với nhau rồi nhỉ? Ông ta mà cũng dám bắt người phụ nữ của anh xin lỗi, đúng là chán sống. Yên tâm giao chuyện này cho anh đi.”
Câu nói “người phụ nữ của anh” của Tần Minh cứ thế đâm thẳng vào tim của Nhiếp Hải Đường, cô vui vẻ mỉm cười, nhưng ngoài miệng thì vẫn ra vẻ hờn dỗi: “Ai là người phụ nữ của anh chứ, đồ không biết xấu hổ. Vừa nãy anh còn hôn môi với chị gái khác cơ mà, hừ, em không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy đâu.”
Tần Minh nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì ôm chầm lấy Nhiếp Hải Đường, nói: “Hải Đường, anh xin lỗi, phải để em chịu uất ức mất rồi”
Nhiếp Hải Đường nghe thấy Tần Minh xin lỗi thì rơm rớm nước mắt: “Em không trách anh, tất cả đều là tại cách mẹ em phản đối chuyện của hai chúng ta quá đáng xấu hổ. Sau này lại còn vì chuyện của Thường Hồng Hi nên anh cũng gặp nhiều khó khăn. Tần Minh, nếu như có thể
quay ngược thời gian lại thì tốt biết mấy. Nếu như anh chỉ là một cậu nhóc nhà nghèo ở thị trấn trên núi thì sẽ không có ai tranh giành anh với em nữa.”
Bản thân Tần Minh cũng cảm thấy rất xúc động, nhưng những gì đã qua rồi thì chẳng thể quay ngược lại được nữa.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều chứa chan tình cảm. Tần Minh đang định hôn Nhiếp Hải Đường.
Thì bỗng nhiên Nhiếp Hải Đường đưa tay ra, chặn môi anh lại rồi nói khẽ: “Đừng có hôn em, vừa nãy anh hồn Trần Mục Lỉnh rồi, đi súc miệng cho sạch đã rồi hôn em sau."
Tần Minh xấu hổ, chuyện này mà cô cũng lấy ra làm cớ được à?