Bốp bốp bốp...
Cũng không biết rốt cuộc là ai vỗ tay trước, những người khác ở hiện trường cũng vỗ tay theo, dành những tràng vỗ tay nhiệt liệt cho màn biểu diễn nửa thật nửa giả này của Thần Minh.
Đây không phải là biểu diễn xu lẻ mà là chuyển tiền thật sự trong thẻ. Bất kể nó là thật hay giả, đám người đều cảm thấy Tần Minh quả lợi hại rồi.
Tối nay, Tần Minh chính là nhân vật chính.
Anh mỉm cười, giả vờ như mình rất vất vả nói: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tin tưởng. Tối nay tôi tốn mười năm tuổi thọ để tiếp cận được với thần thông, may là hôm nay tôi không bôi nhọ sư môn." "Chờ đã!" Ba người bị mất tiền đều sốt ruột, đỏ mặt tía tai đi tới, nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu trả lại tiền đi. Cậu làm vậy là cướp đoạt đấy, cậu biết không hả? Mau trả lại tiền cho chúng tôi."
Tần Minh cười giảo hoạt, hỏi ngược lại: "Bạch Tĩnh Thần, vừa rồi anh đã nói gì? Anh có thể lặp lại lần nữa không?"
Bạch Tĩnh Thần lập tức nghẹn họng nói: "Tôi... tôi...Tần Minh bảo: “Cậu Bạch đã nói rồi, nếu tôi làm tiền trong thẻ của mấy người hết sạch thì những món đồ xa xỉ trong buổi đấu giá này sẽ được đấu giá rồi gửi cho tôi để chịu lỗi. Cậu Bạch, phải chăng cậu nói lời không giữ lấy lời, chủ yếu là cậu bảo lời cậu đã nói như bát nước đổ đi, chuyện này tôi không nhắc nữa.
Lời từng nói như bát nước đổ đi?
Đối với người muốn đứng đầu trong giới thượng lưu mà nói, chữ tín và cam kết vô cùng quan trọng. Trong lòng Bạch Tĩnh Thần vô cùng dằn vặt, gã đã cảm nhận được sức mạnh của tên 'Triệu Chính Ngôn ' này rồi.
Cậu ta muốn phá hủy hình tượng của Bạch Tĩnh Thần gã!
Bạch Tĩnh Thần u ám bóp ly rượu chân cao, trong lòng vô cùng tức giận và không cam tâm: “Tốt, tốt lắm, hóa ra cậu vẫn luôn chịu đựng, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.
Bạch Minh Vũ cũng khó mà tin được, tại sao mọi chuyện tối nay lại thành ra thế này?
Trước đây ở trường đại học tên Triệu Chính Ngôn này chẳng phải là người ai cũng bắt nạt được sao? Không có tiền thì tần cậu ta một trận, cậu ta sẽ đưa tiền cho Bạch Minh Vũ tiêu, vô cùng hèn nhát, sao hôm nay lại như biến thành một người khác vậy?
Bạch Tĩnh Thần nhìn những món đồ xa xỉ còn lại trong buổi đấu giá, mặc dù số lượng không nhiều, chẳng hạn như đồng hồ, tranh chữ, túi xách, bút, v.v... Nhưng tính sơ cũng phải chục triệu, gã phải nôn ra máu rồi.
Nhưng vì danh tiếng của bản thân, để thể hiện khí phách và gia thế của nhà họ Bạch của gã, thực ra cũng chính là thể diện.
Bạch Tĩnh Thần siết chặt nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên là tính, những thứ này Bạch Tĩnh Thần tôi mua hết, tặng cho cậu xem như xin lỗi!”
Tần Minh cười lớn, lập tức nói với nhân viên : “Nghe chưa? Gói lại hết cho tôi, gửi đến phòng ký túc xá của tôi.”
Tần Minh chiếm được hời, chuẩn bị rời đi thì tên Lệ Gia Thành vừa rồi mới tranh cãi không cam tâm.
Hắn ta với Bạch Minh Vũ xông ra, nói :"Tiền của tôi đâu? Bốn triệu tôi vay đâu? Đó là tiền nhà để tôi kết hôn, cậu lấy tiền của tôi bỏ vào thẻ ai? Cái này? Cô ta?”
Lệ Gia Thành túm lấy Tần Minh, chỉ về phía hai cô gái kia, hai cô gái lần lượt rụt cổ, có hơi không nỡ trả lại tiền cho những người này. “Đây là do đại sư Triệu biến ra, không phải tiền của mấy người. Tiền của mấy người mất rồi.” “Đúng vậy, vốn dĩ đại sư Triệu làm từ thiện nên cho chúng tôi tiền, thật là người tốt mà. Là các người cứ kiếm chuyện, giờ xui rồi thì lại không phục, đúng là xấu hổ.
Hai cô gái nói với vẻ cùng chung kẻ thù.
Lệ Gia Thành sốt ruột đến gắp khóc, điên cuồng hét lớn: “Đó là tiền của tôi, tôi chỉ bảo đại sư làm một thí nghiệm thôi, là tiền của tôi, không phải của các người. Các người bảo đại sự biến cái khác đi.
Hai cô gái bất mãn nói: “Chẳng phải các người ép đại sư tổn thọ mười năm à? Sao vừa rồi không thấy anh lớn giọng như vậy?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh không nói nữa, quả thực vừa rồi Tần Minh đã nói vậy.
Tần Minh chém gió, nhưng người khác tin thì anh cũng hết cách thôi đúng không?