Tôn Nhân Lý lại càng không hiểu là Tần Minh đang nghĩ gì trong đầu, ông ta thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tần Minh, ông ta buột miệng hỏi:
“Đại sư, cậu có ý kiến gì nữa không? Sao lại cho mọi người đi như vậy?”
“Để mấy người vô dụng lại cũng chỉ vướng chân vướng tay thôi.
“Với cả, họ đi mất được à? Bên ngoài toàn là người của các ông, bây giờ họ đầu hàng thì mới có thể bình yên rời đi được chứ.
“Mà nhớ đòi lại tiền tôi vừa gửi nhé, lấy cả tiền mà họ lấy được từ Tôn Chính Nghĩa luôn đi, trả hết lại cho tôi”
Tần Minh nói một tràng xong, mọi người xung quanh lập tức há hốc miệng ra, hóa ra Tần Minh nghĩ như vậy.
Với cả, lúc nãy anh vung tiền mua chuộc người ta trông hào phóng bao nhiêu, bây giờ lại muốn đòi lại tiền, nghe có vẻ như hơi hám tiền.
Bị mọi người khinh bỉ một các tập thể như vậy, Tần Minh chỉ nói:
“Tôi có tiền, nhưng không thể tiêu bừa như thế được, dù sao thì họ cũng chỉ ghi thù mấy người thôi mà.
“.”
Người nhà họ Tôn cảm thấy bó tay, nhà họ còn phải mang tiếng oan này nữa à.
“Hừ hừ hừ..”
Tôn Chính Nghĩa cười khẩy nhìn Tần Minh, nói:
“Cậu giống thầy của mình lắm, đều là thần giữ của. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái gì tính được thì phải tính, lợi dụng được cái gì thì phải lợi dụng ngay. Nhưng giờ thì cậu định làm gì? Tôi đã điều tra về tài liệu của cậu rồi, Triệu Chính Ngôn của nhà họ Triệu, trước kia mọi người đánh giá cậu khá thấp, chẳng lẽ cậu muốn tự mình kết thúc mọi chuyện?”
Tần Minh nói: “Tất nhiên rồi. Dù sao thì tôi cũng được thần tiên che chở mà, không ai thắng được đâu.
Tôn Chính Nghĩa lạnh lùng lên tiếng: “Mấy trò mê tín này không có tác dụng với tôi đâu. Đứa con nuôi này của tôi đã tập võ, nhu thuật, đấm bốc, kỹ thuật giết người và luyện các chiến thuật từ khi lên ba rồi, cái gì cũng là cao thủ hàng đầu. Thực chiến cũng chẳng phải là vấn đề gì cả. Cậu muốn kết thúc mọi chuyện? Tôi thấy em gái nhỏ cạnh cậu có vẻ còn giỏi đánh nhau hơn cậu đấy
Tôn Thường Hi tiến lên một bước: “Vậy thì để . tôi đến đi. Chỉ cần tôi thắng thì ông sẽ thả ông nội tôi đi đúng không?”
Tôn Chính Nghĩa nói: “Đúng, ngay từ đầu chúng ta đã giao kèo với nhau rồi. Nếu tôi thắng thì cả nhà cô sẽ phải xin lỗi và tự tử trước mặt tôi. Còn nếu như tôi thua thì tôi sẽ tha mạng cho tất cả mọi người. Nhưng mà mấy người không nhận tội tự sát cũng chẳng sao cả. Bởi vì tôi đã chôn sẵn thuốc nổ ở khu tắm suối nước nóng này rồi, lượng thuốc nổ đủ lớn để nổ bay cả khu vực này và cả đám người mà các cô đã bố trí canh gác ở ngoài.” “!!”
Mọi người nghe nói là có thuốc nổ ở khu suối nước nóng này thì hoảng sợ ra mặt.
Hóa ra Tôn Chính Nghĩa dụ họ vào đây để thực hiện chiêu đó sao?
Trong giây lát, các thành viên của nhà họ Tôn đều há hốc miệng ra, không thể nòi gì được.
Chỉ có mỗi Tần Minh vẫn rất bình tĩnh, duy trì sự tỉnh táo, anh bình tĩnh hỏi: “Vậy sao? Đây là chiêu cuối cùng của ông đấy à?”