Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 452

Ban đầu Tần Minh tính lợi dụng chuyện Lâm Vận Đống cứu mạng Trương Toàn Chân năm đó, ôm ân tình cực lớn này vào người để lừa ông ta tới làm việc cho mình.

Cho dù anh rất ghét Trương Toàn Chân lúc nào cũng lừa mình nhưng lại thật sự bội phục bản lĩnh của ông ta. Nếu anh dùng tiền không thể mời được ông ta làm cho mình thì dùng ân tình theo cách lợi hại nhất của ông ta.

Kết quả Lâm Viễn Vọng muốn tìm chết, còn có các chủ nợ tới cửa làm Tần Minh không thể không sớm nhắc tới chuyện cho ông ta vay tiền, cho ông ta lòng tin để nhà họ Lâm vượt qua khó khăn.

Mà Tần Minh nhạy bén nắm bắt được chuyện Trương Toàn Chân hình như rất để ý tới năm cậu chủ quyền quý kia vẫn không thể khiến ông ta đồng ý với yêu cầu của anh.

Chẳng qua ông ta không đồng ý là một chuyện, Tần Minh đã tính trừng trị thật nặng mấy cậu chủ quyền quý Bạch Hạo Thành bỏ đá xuống giếng này từ lâu, xem như thưởng cho sự vất vả cực nhọc của mình trong hai ngày qua.

Giúp người tất nhiên quan trọng nhưng không để mình đi một chuyến uổng công, đúng không?

Thật ra, từ chuyện những doanh nhân đòi nợ này xông vào trại lớn Lâm thị như ong vỡ tổ, Tần Minh đã nhìn ra được manh mối, đồng thời cũng nghĩ xong cách lừa những người này.

Bởi vậy vào lúc buổi tối, trong Lâm thị Thổ Trại Tương Tây bật đèn sáng trưng. Vì đề phòng có kẻ trộm vào trại ăn cắp hoặc tấn công vào trong, bên nhà họ Lâm đã bố trí không ít thanh niên trai tráng đi tuần tra canh giữ, bảo đảm bữa tiệc tối được diễn ra thuận lợi.

Mà năm cậu chủ và các sếp tổng doanh nghiệp tới đòi nợ chỉ có thể ở bên ngoài trại lo lắng suông.

Bởi vì trời tối, một đám người không biết phải về thế nào?

Muốn bọn họ cổ đi theo đường núi về thì tất nhiên không thực tế, không chỉ lạc đường mà có chết trên đường cũng chẳng có gì bất ngờ.

Cho nên những người này chỉ có thể chờ. Bọn họ tạm thời phải mấy người thông minh cơ trí đi theo đường núi về Trương Gia Giới, sau đó thuê thuyền về đây.

Trong trại, nhân vật chính của bữa tiệc tất nhiên là Tần Minh. Anh và Mộc Tiêu Kiều được người của tộc Lâm Thị tiếp đón long trọng, các món ăn ngon đều được bày lên, còn biểu diễn ca múa truyền thống. Ngay cả Lâm Vũ Nhu cũng tự mình múa cho Tần Minh xem.

Cô ta với vòng eo thắt đáy lưng ong, đôi chân dài miên man và gương mặt đáng yêu hoàn toàn tự nhiên, nhảy múa vô cùng quyến rũ. Tần Minh nhìn không dời mắt, trong đầu lại nhớ đến cảnh mình hôn lên cơ thể của Lâm Vũ Nhu và quan hệ với cô ta ở lâu đài cổ tại nước Đức ngày ấy

Nói thật, cho dù lúc đó anh bị trùng độc khống chế nhưng ký ức đặc biệt rõ ràng, nhất là cái nốt ruồi ở sau lưng của Lâm Vũ Nhu.

Á! Thắt lưng Tần Minh đột nhiên đau nhói. Hóa ra là Mộc Tiêu Kiều ở bên cạnh tức giận nhéo anh. "Cô Lâm này nhảy đẹp tới mức ông cụ Lâm mời rượu anh mà anh cũng không để ý tới à?" Mộc Tiêu Kiều chua chát nói.

Tần Minh vội vàng hoàn hồn, mời rượu lại Lâm Vân Đống, cười ha hả nói mình hơi mệt nên vừa ngẩn người. Nhưng lý do sứt sẹo này lại dẫn tới những tiếng cười vang. Ai nấy đều thấy được Tần Minh mải nhìn Lâm Vũ Nhu, ngay cả Mộc Tiêu Kiều cũng ghen rồi.

Lâm Vũ Nhu che gương mặt, vô cùng thẹn thùng lại quyến rũ. Phụ nữ đều tự tin về sắc đẹp của mình, cảm thấy kiêu ngạo vì có thể thu hút được đàn ông. Cô ta không buồn bực, trái lại lo lắng Mộc Tiêu Kiều sẽ vì vậy mà xem mình thành kẻ địch.

Mộc Tiêu Kiều thật ra không nghĩ nhiều như vậy. Sắc mặt cô ta hồng hào, nhàm chán nói: "Em cũng biết khiêu vũ, nếu anh thích thì em sẽ nhảy cho anh xem."

Tần Minh mỉa mai, ghen tuông kiểu này thật thoải mái.

Mọi người ở đây ăn uống thoải mái nhưng bên ngoài Thổ Trại lại vang lên những tiếng chửi bởi. Những người này đã gào thét gần ba giờ, chửi từ khi các nhà trong trại lớn Lâm thị bắt đầu nấu cơm đến bây giờ cũng khản cả giọng. "Ông chủ, tôi thật sự mắng không nổi nữa." "Cậu chủ, chúng hoàn toàn không để ý. "Fuck, thắng chó Tần Minh đập thuyền của chúng tao, mày cứ chờ đấy." "Tôi đói quá. Có ai mang theo lương khô không?" "... Lương khô đã ăn hết từ lâu rồi. Ôi, tôi ngửi được mùi rượu. "Fuck, chờ ngày mai bọn họ tìm được thuyền về là chúng ta có thể rời khỏi đây rồi. Chúng tưởng đường núi có thể làm khó được chúng ta à? Đồ cứt chó, chúng ta cũng đâu có ngu. "Đúng vậy, chúng muốn hãm hại chúng ta à? Không có cửa đâu." "Thơm quá... Đây là mùi thịt rang cháy cạnh."

Vừa nói đến thịt rang cháy cạnh thì ai nấy đều không nhịn được mà nuốt nước bọt. Tối nay, cả nghìn người trong Lâm thị Thổ Trại tổ chức bữa tiệc lớn vui như tết vậy. Kết quả thì sao chứ? Bọn họ bị chặn ở ngoài cửa vừa đói lại vừa mệt, chỉ ngửi mùi thức ăn thôi cũng chảy nước miếng rồi.

Một ông chủ móc ví ra nói: "Này, tôi có năm trăm, chúng ta gọi chút thức ăn được không nhỉ?"

Nhưng người trong gia tộc Lâm thị canh gác ở cổng trại Thổ Trại hoàn toàn không để ý tới tiền của ông chủ này. Anh ta biết chính những người này là chủ nợ bảo tộc trưởng đi nhảy lầu, anh ta sẽ chẳng thèm số tiền này đầu. Anh ta cũng đâu thiếu tiền.

Đột nhiên, cổng trại lớn mở ra, Tất Nguyên đánh xe bò chở mấy món gà quay, cải xanh, cơm tẻ đi ra.

Hắn ta nhìn đám người xung quanh nói: "Nào nào, ai muốn ăn cơm thì có thể tới chỗ tôi mua.

Đám người nhìn qua và cười to: "Ha ha, còn có kẻ thông minh biết có thể kiếm lời ở chỗ chúng ta. Hả? Không phải anh là người phá hỏng thuyền của chúng tôi sao?"

Tất Nguyên nói: "Không phải là tôi, tôi đã từng nói vậy sao?"

Mẹ nó, đám doanh nhân đòi nợ đột nhiên nổi giận. Không ngờ người này lại chơi xấu? "Là anh, chính là anh, anh đừng mong chống chế nữa!" "Thế nào? Anh tưởng dùng thức ăn lấy lòng chúng tôi thì chúng tôi sẽ tha cho anh sao?" Cập nh*ật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Ai nấy đều căm phẫn. Tất Nguyên thở dài nói: "Nếu vậy thì tôi không bán nữa."

Hắn ta nói xong lại đánh xe bò quay vào.

Thế này thì lúng túng rồi.

Các sếp tổng doanh nghiệp đều nhìn nhau. Bình thường bọn họ ở công ty mình đều quen hô mưa gọi gió, đã bao giờ bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy chứ? "Ôi, sao miệng các ông thổi thế?" Cậu Trương căm tức mắng: "Các ông không thể chờ giải quyết vấn đề cái bụng trước rồi hãy oán trách à?"

Cậu Mã cũng mắng: "Đúng vậy, một đám sếp tổng doanh nghiệp thật vô dụng. Chúng ta đã phải người đi theo ba đường về Trương Gia Giới tìm thuyền, ngày mai mới có thể về . Chúng ta cổ chịu qua đêm nay là được, cần gì phải gây thêm rắc rối chứ?"

Đám sếp tổng đến đòi nợ bị mắng cũng không dám phản bác, mấy cậu chủ này đều là người có địa vị lớn, bọn họ hoàn toàn không thể trêu chọc nổi.

Đúng lúc này, cổng trại lớn lại mở ra. Tất Nguyên và một đám thành viên trong đội ám sát đi ra. Bọn họ bày tiệc rượu ở cổng trại, trong đó có gà thổ phỉ, ba nồi lẩu và thịt khô, rượu Mao Đài, bánh huyết vịt, ngỗng quay vân vân. Mùi các món này quả thật là muốn lấy mạng đám người đang vừa đói lại vừa mệt.

Tất Nguyên nói với cấp dưới: "Nào nào, ăn thôi. Chúng ta cạn một chén trước rồi một người một con ngỗng quay. "Cảm ơn đội trưởng." "Cảm ơn đội trưởng."

Đám cấp dưới đều ăn thịt, uống rượu. Bọn họ đã bận rộn suốt một ngày một đêm, cũng nên khao cái dạ dày của mình.

Nhưng bọn họ ăn ở đây, đám người Bạch Hạo Thành nhìn thấy đều nuốt nước bọt và sản tới gần.

Bạch Hạo Thành oán trách: "Tôi biết trò xiếc của các anh rồi. Các anh biết chúng tôi không thể đi bộ về, vừa đói lại vừa mệt nên cố ý ra đây làm chúng tôi khó chịu chứ gì? Các anh ra giá đi? Các anh muốn bao nhiêu mới cho chúng tôi ăn một bữa cơm? Mười nghìn hay hai mươi nghìn?"

Tất Nguyên cười ha hả, đặt thức ăn mà mình đã ăn mấy miếng ở trước mặt nói: "Cậu chủ của chúng tôi nói một bát cơm một trăm triệu, chắc giá đấy! Ai muốn ăn thì ghi sổ." "Đầu óc của anh và anh ta có vấn đề à?" Bạch Hạo Thành tức giận mắng: "Đúng là kẻ đáng ghét. Anh tưởng chúng tôi không ăn bát cơm này sẽ chết sao? Tôi khinh. Cho dù Bạch Hạo Thành tôi chết đói cũng không bị anh lừa, không ăn cơm của anh đâu."

Tất Nguyên cười ha hả, nói: "Vậy thì tùy các anh thôi. Cậu chủ của chúng tôi nói cơm nó không dễ, được ăn thì phải biết quý trọng. Chỉ sợ có vài người thậm chí còn chẳng có cơ hội để được ăn cơm no đấy."

Mọi người nhất thời nhíu mày. Hắn ta nói vậy là có ý gì?

Khi bọn họ đang nghi ngờ thì đột nhiên có mấy người đỡ nhau chạy từ phía đường núi bên kia về, vừa đi vừa kêu to: "Cậu chủ cứu với, có người trúng độc, trúng độc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK