Tần Minh nheo mắt lại, anh không muốn nói về mấy chuyện liên quan đến nhà giàu vô nghĩa đó, anh nói: “Tôn Chính Nghĩa, tôi biết là ông đang quyết tâm muốn chôn mọi người chết cùng, nhưng bây giờ ông lại gọi tất cả chúng tôi vào đây, chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. Suy cho cùng thì chuyện của ông và nhà họ Tôn cũng là chuyện đời trước rồi, không liên quan gì đến thế hệ này cả”
Tôn Chính Nghĩa nói: “Ha ha, đừng tưởng là có cái danh học trò của Trương Toàn Chân thì có thể dạy đời người khác. Nhóc con, nếu muốn dạy đời tôi thì cậu phải ra đời sớm hơn một trăm năm”
Tần Minh mỉm cười: “Tôi không định dạy dỗ gì ông cả, tôi chỉ nhắc nhở ông về ý định thật sự đang ẩn sâu trong lòng ông thôi. Nếu như ông hận ông cụ Tôn thật thì ông đã có cả đêm qua rồi, sao ông cụ Tôn vẫn còn bình yên vô sự thế? Rõ ràng là ông có đủ thời gian để rời đi rồi mà.
Tôn Nhân Binh tiến lên nói: “Có phải là ông rất nhớ vị hôn thê năm đó của mình, Giang Yến không? Ông rất muốn đến thăm còn mình, thậm chí còn làm cả xét nghiệm DNA? Chúng tôi đã nghe trộm được những gì đêm qua các ông nói chuyện rồi.
Vậy nên tôi đã phải người đi theo dõi gia đình Giang Yến rồi, nếu như ông muốn nhận lại con của mình thì đừng có chống cự nữa.
Gương mặt Tôn Chính Nghĩa vừa ngạc nhiên lại vừa phẫn hận: “Không sao cả, tôi không tin lời mấy người đâu. Mà dù cho đó là sự thật thì cũng chẳng thể thay đổi được việc năm đó nhà họ Diệp tôi đã xuống dốc, chuyện đó là do mấy người tiếp tay, nhà họ Tôn chính là những người trực tiếp gây ra cái chết của bố mẹ tôi”
Bỗng nhiên Tôn Chính Nghĩa nổi giận, điều này khiến cho đám vệ sĩ xung quanh ông cụ tiến lên một bước, vẻ mặt người nhà họ Tôn trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.
Nhưng lúc này Tần Minh lại thấy có chút manh mối, người tên Tôn Chính Nghĩa này lớn tuổi rồi chỉ ăn mềm không ăn cứng, thường thì mấy người già lúc nào cũng có tật xấu này.
Tần Minh nói: “Nhưng mà nhà họ Tôn cũng có công ơn dưỡng dục ông mấy thập niên rồi, tình cảm của họ dành cho ông không phải là giả vờ. Nếu như ông cụ Tôn bằng lòng xin lỗi ông công khai, rồi nhận lại ông lần nữa thì có phải tốt không? Ông định báo thù đến bao giờ nữa? Ông cụ Tôn đã đợi ông quay về rất nhiều năm rồi, mà mấy người các ông làm anh em, ăn ở với nhau mấy chục năm rồi chẳng lẽ lại không có chút tình cảm nào à?”
Ông cụ Tôn nhìn Tần Minh với ánh mắt khen ngợi, ở đây chỉ có mỗi Tần Minh là bắt được trọng điểm của vấn đề, năm đó quan hệ của hai bên đúng là rất thân thiết, mà đây cũng chính là nhân tố duy nhất có thể khiến Tôn Chính Nghĩa dao động.
Tần Minh cảm nhận được sự khen ngợi trong ánh mắt của ông cụ Tôn thì lại càng tự tin hơn, anh nói tiếp: “Hay là chúng ta cứ ra tay một lần đi, cùng phân thắng bại, để mọi người tâm phục khẩu phục nhé.”
Sau đó Tần Minh lại nói tiếp: “Làm vậy thì coi như hai bên cho nhau một cơ hội, nếu như nhà họ Tôn chúng tôi thua thì chúng tôi sẽ đồng thời tự sát trước mặt ông, nếu như họ không chịu thì tôi sẽ tự ra tay, được không?”
Nghe câu nói đó của Tần Minh, cả nhà họ Tôn đều hoảng sợ, những người con người cháu trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nhao nhao lên tiếng: “Cậu nói gì thế hả? Tại sao chúng tôi phải làm như vậy chứ?”
“Những điều kiện này vô lý quá rồi đấy.
“Bố, bố mau khuyên đại sư đi, không thể đồng ý với điều kiện đó được, chúng ta tìm đến đây đã là chiếm ưu thế hơn, vậy mà bây giờ lại thành cá trong chậu rồi.”
“Đại sư, cậu nghĩ cho kỹ vào, cậu không thể làm vậy được.
“Tại sao lại thế chứ? Cậu ta không phải là người nhà họ Tôn chúng ta, dựa vào cái gì mà đứng ra đại diện cả nhà họ Tôn được?”
Những người ở hàng ngũ con cháu luôn mồm luôn miệng phản đối, mà mấy anh em Tôn Nhân Lý cũng trợn mắt há mồm, điều kiện này của Tần Minh có khác nào là ép nhà họ Tôn vào chỗ chết đâu?
Nhưng rồi họ lại nghĩ đến việc lần trước họ không tin Tần Minh, thậm chí còn sợ Tần Minh sẽ lập công lớn quá rồi hét giá cao với họ nên đã đuổi Tần Minh ra ngoài, cuối cùng lại xảy ra chuyện, phải đi tìm Tần Minh về.
Họ cảm thấy hơi khó mở lời.
Ông cụ Tôn ngồi bên trên vẫn chưa nói gì, ông cụ đang bị người khác khống chế nên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn các con các cháu bàn bạc với nhau xem nên cứu mình thế nào.
Bản thân ông cụ cũng cảm thấy yêu cầu của Tần Minh hơi quá đáng.
Tôn Chính Nghĩa bỗng bật cười: “Ha ha ha, điều kiện này của cậu cũng được đấy. Nếu như nhà họ Tôn mấy người thua cuộc thì tự tử hết đi, không liên quan gì đến tôi cả.
Tần Minh nói thêm: “Nếu như ông thua thì hãy ngoan ngoãn từ bỏ việc thù hằn với nhà họ Tôn này đi, sau đó làm lành lại với ông cụ Tô như ngày xưa, rồi về lại với vợ con mình ấy. Được không?"
Nghe qua thì có vẻ như điều kiện mà Tần Minh đã đưa ra đang cố tình đẩy nhà họ Tôn vào ngõ cụt, nhưng thật ra là anh đang đưa cho Tôn Chính Nghĩa một bậc thang rất hoàn hảo, cho ông cụ có cơ hội để yên tâm từ bỏ đi mối mấy chục năm.