Dương Hiểu Huyền thấy Tần Minh tự tin như thế, lòng không khỏi rung động.
Đúng như Tần Minh nhìn thấu, Tôn Chính Nghĩa ôm lòng thù hận hàng chục năm vẫn bị tình anh em cảm hoá, còn gã đã bị Tôn Chính Nghĩa đào tạo như một cỗ máy giết người. Bây giờ Tôn Chính Nghĩa đã sắp được hưởng thụ hạnh phúc ba con, địa vị của Dương Hiểu Huyền cũng thay đổi.
Hôm nay Tôn Chính Nghĩa cũng nói với gã, bảo gã sau này hãy sống tự do, muốn làm gì thì làm.
Nhưng Dương Hiểu Huyền không muốn quay về Hội Vạn Xà, nơi không có ba nuôi, ở lại Hoa Hạ có lẽ là một trải nghiệm tốt. Mà Tần Minh đã mời gã nhiều lần, gã thật sự đã hơi động lòng.
Tần Minh thấy gã do dự thì nắm bắt thời cơ ngay: “Chắc anh sẽ không nghi ngờ gì về phương diện tiền bạc, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh. Anh hãy phát huy hết sở trưởng của mình và sống một cuộc đời có ý nghĩa, chắc đây cũng chính là điều mà anh nói là cần thiết. Hay là anh đi theo tôi một thời gian làm vệ sĩ cho tôi trước, thế nào?”
Dương Hiểu Huyền im lặng một hồi rồi trả lời: “Được, nhưng khả năng của tôi không chỉ là làm vệ sĩ.”
Tần Minh vui mừng khôn xiết: “Anh yên tâm, đây chỉ là công việc cơ bản thôi, sau này tôi sẽ sắp xếp cho anh nhiều việc hơn, nhất định không khiến anh hối hận. Bởi vì tôi thật sự gặp khá nhiều phiền phức, mà cũng rất cần nhân tài.
Tần Minh thuyết phục thành công Dương Hiểu Huyền, hai người cùng nhau về khách sạn Kim Long.
Trên đường đi, Tần Minh nói: “Tôi có chuyện này phải nói rõ với anh trước khi về khách sạn. Anh sẽ phải tự phán đoán thân phận và các mối quan hệ của tôi qua những gì anh nhìn thấy sắp tới.
Cũng có thể coi đây là một cuộc khảo nghiệm về kiến thức cuộc sống thường ngày của anh, vì tôi thấy anh lúc nào cũng lạnh nhạt, sợ não anh bị hỏng”
Dương Hiểu Huyền khinh thường: "Não cậu mới hổng ấy. Không phải cậu tên là Triệu Chính Ngôn sao? Cậu còn có thân phận gì nữa?”
Đến gara dưới hầm của khách sạn Kim Long, Dương Hiểu Huyền vừa dừng xe thì có hai chiếc xe van màu đen một trước một sau bao vây lấy họ. Cập* nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Một tiếng phanh gấp vang lên, ngay lập tức kích thích dây thần kinh nhạy cảm của hai người. “Có người muốn giết cậu?” Dương Hiểu Huyền nghe thấy âm thanh nạp đạn rất nhỏ, gã đột nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Minh: “Mau cúi đầu”
Tần Minh vừa cúi đầu thì “đoàng” một tiếng, âm thanh của súng giảm thanh vang lên, đạn bay qua đỉnh đầu anh.
Mặt Tần Minh lập tức tái nhợt, lúc này anh chỉ muốn vả miệng mình, cái gì mà gặp nhiều rắc rối, vừa nói đã ứng ngay. “Triệu Chính Ngôn ở thành phố Quảng bao nhiêu ngày sao không có ai ra tay, thu hút hoả lực thay mình?” Mặt Tần Minh đen sì, vừa mới đổi lại thân phận, nên là cậu ta phải chịu ám sát hay là anh đây? “Đoàng, đoàng, đoàng”, hơn chục tiếng súng giảm thanh liên tiếp vang lên, ở trong hầm để xe này cực kỳ chói tai.
Dương Hiểu Huyền núp dưới gầm xe con, quan sát thấy có tổng cộng tám người đang bao vây, tất cả đều đeo khẩu trang và được trang bị súng, gã cực kỳ khiếp sợ: “Sao có được súng thế?"
Tần Minh giả vờ bình tĩnh: “Thế nào? Anh có giải quyết được không? Hay là kiên trì đến khi người của tôi tới, chắc cũng khoảng hai ba phút”
Dương Hiểu Huyền khinh thường bảo: “Dưới tình huống này đừng nói là hai ba phút, hai ba mươi giây thôi chúng ta đã chết rồi, chờ người tới cũng vô dụng. Hừ, đúng như cậu nói, đi theo cậu có vẻ sẽ không bị vô công rồi nghề. Nắm yên dưới gầm xe, đừng đi ra.
Dương Hiểu Huyền lấy trong túi ra một hộp sắt nhỏ, đập xuống đất rồi ném lên trời. Hộp sắt nổ tung trong tích tắc, một chùm ánh sáng mạnh bùng lên trong hầm xe nhỏ hẹp. “A!” Tất cả những tên côn đồ cầm súng đều không kịp đề phòng, đồng loạt nhắm mắt lại. Ánh sáng mạnh này quá chói mắt, trong thoáng chốc chiếu vào làm đau mắt chúng.
Mà lúc này Dương Hiểu Huyền đã đeo kính râm vào, nhanh chóng đứng lên, cầm trong tay con dao quân đội, trong vòng một giây đã tới gần đám côn đồ phía trước, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Trước khi bốn tên côn đồ mở mắt, gã đã cắt cổ chúng với tốc độ cực nhanh.
Máu tươi bắn ra tung toé đầy đất, sau đó gã nhặt súng của tên côn đồ lên, lấy một tên làm lá chắn thịt, bốn phát súng vang lên liên tiếp, những tên côn đồ sau lưng cũng bị giết ngay tức thì.
Toàn bộ quá trình chỉ vỏn vẹn mười giây, có thể nói là nhanh như chớp.
Sau khi xác nhận đã an toàn, Dương Hiểu Huyền thở ra một hơi thật dài, cởi khẩu trang tên côn đồ ra rồi ngạc nhiên nói: “Người nước ngoài?”
Lúc này Tần Minh cũng đã đứng lên, anh hỏi: “Thế nào? Anh có hứng thú với công việc mới này không?"
Dương Hiểu Huyền nở nụ cười dữ tợn: “Được, sau này cậu sẽ là ông chủ của tôi”
Bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn Kim Long đã được nhóm người Tống Dĩnh kiểm soát, camera cũng bị xoá sạch.