Sau khi Olmei rời đi, Tần Minh nói với A Long: "Liễu Lan đến thành phố Đại Dung chỉ sợ sẽ bị những sát thủ kia phát hiện. Cô ta sẽ gặp nguy hiểm. E là người của tiểu đội ám sát không đủ thực lực bảo vệ cô ta. A Long anh không cần đến đại trại Lâm Thị với tôi đâu, anh phụ trách đưa cô ta rời đi đi."
A Long từ chối: "Cậu chủ, đây không phải chuyện đùa. Bây giờ chúng ta còn không biết những sát thủ kia biết hành tung của cậu từ đâu, bọn họ có bao nhiêu người. So với an toàn của Liễu Lan thì cậu ưu tiên hơn."
Tần Minh nói: "Tôi biết. Nhưng bốn vị nguyên lão là trợ thủ quan trọng mà Thường Hồng Hi phân công quản lý công việc của Hoàn Vũ, Mine Hathaway nửa tin nửa ngờ tôi, Phùng Đông Tường thì khá nghe lời, Dương Hiểu Huyền vừa được tối đề bạt, công việc cũng liên tục gặp khó khăn, Liễu Lan cũng vừa được đề bạt, là sự tồn tại nguy hiểm ở tổng bộ nước M, cho nên tôi phải lôi kéo được cô ta."
"Như vậy sau này mấy người này mới làm việc cho tôi được"
"À, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như tôi trong hơn nửa năm nay. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng là khiến tôi nhọc nhằn suy nghĩ."
A Long mắng mỏ: "Thực ra nếu cậu chủ không trêu hoa ghẹo nguyệt thì ít nhất phiền não sẽ bớt đi một nửa đấy ạ."
"Biến!" Tần Minh tức giận cầm cái gạt tàn thuốc ném về phía anh ta: "Tôi đầu có cách nào, ai bảo tôi có số đào hoa"
Hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười.
"Không nói nữa, tối nay đi đầu ngủ tôi cũng không biết nên lựa chọn thế nào, anh uống rượu với tôi đi" Tần Minh rót chén rượu, hai anh em liền ngồi dưới đất bắt đầu uống rượu.
A Long nhấp một ngụm rượu, nói: "Ai da, thực ra những chuyện cậu chủ trải qua có thể nói còn thần kỳ hơn tiểu thuyết. Ai mà ngờ được nửa năm trước cậu vẫn chỉ là một sinh viên đại học nghèo khổ"
"Đúng vậy." Tần Minh ngửa đầu: "Ai mà ngờ được Lý Mộng sẽ phản bội tôi. Cô ta là mối tình đầu của tôi đấy".
A Long nói: "Chuyện cũ đã qua rồi, tôi thấy cô Mộc tốt lắm, cô ấy đối xử với cậu có tình có nghĩa"
Tần Minh nói: "Hải Đường cũng có tình có nghĩa với tôi mà!
A Long xua tay, nói: "Không giống nhau. Tôn Thường Hi cũng có tình có nghĩa với cậu, cô Lâm cũng có tình có nghĩa với cậu. Nhưng chỉ có Mộc Tiêu Kiều là chính thức kết hôn, bày tiệc rượu, đăng ký kết hôn với cậu. Còn những người kia đều là bạn gái cũ, đối tượng lăng nhăng của cậu."
"Chuyện khó nhất là nợ ơn của người đẹp" Tần Minh nốc rượu ừng ực: "Tôi là thằng trai tôi, không muốn bỏ ai cả, Tống Dĩnh cũng rất xinh đẹp, lần trước tôi suýt nữa đã ngủ với cô ấy, da thịt cô ấy rất mịn màng."
A Long cười tủm tỉm nói: "Cậu chủ, hay là tôi tìm cho cậu đất nước nào cho phép một chồng nhiều Vợ nhé? Trước kia khi tôi tác chiến ở Sudan, ở đó một người đàn ông có tận mấy người vợ. Nghe nói nước M có bang Utah cũng cho phép như vậy."
Tần Minh từ chối: "Biến, tôi sống là người Hoa Hạ, chết là quỷ Hoa Hạ."
Lúc này ở một chỗ khác của khách sạn, trong phòng Liễu Lan, cô ta đang cầm một cái máy nghe trộm cỡ nhỏ, nghe trộm nội dung nói chuyện trong văn phòng Tần Minh.