Tần Minh thầm cười. Đúng là bạn nhậu, chỉ lúc móc tiền mới nhớ tới.
Nhưng tục ngữ có nói không ai giơ tay tát vào mặt người cười, cứ tạm thời giữ Đỗ Nhất Khôn này lại đã.
Tần Minh hỏi: "Party có vợ chưa cưới của tôi tới tham dự mà cậu Hạ vừa nói là sao?"
Đỗ Nhất Khôn nói: "À, đó chẳng qua chỉ là mấy cậu chủ quyền quý tụ tập thôi. Không có anh Ngôn ở đó thì không có thẻ, người đẹp Hoàng chẳng qua là được bạn bè kéo qua thôi. Nhưng.."
Tần Minh quay đầu nhìn lại, hỏi: "Nhưng cái gì?"
Đỗ Nhất Khôn khẽ cười nói: "Nhưng có người ở hội trường thấy người đẹp Hoàng hình như rất có hứng thú với cậu nhà họ Bạch, cả quá trình đều ở bên cạnh nói chuyện, uống rượu với cậu ta. Trong giới lại nói anh Ngôn..."
Anh ta không cần nói tiếp cũng biết, đây là tình trạng sắp bị cắm sừng.
Tần Minh hỏi: "Bọn họ cùng về à?"
Đỗ Nhất Khôn lắc đầu nói: "Vậy thì thật ra không có. Ở trong giới của chúng ta, ai làm gì mà không bị đám săn ảnh giải trí kia đào ra? Người đẹp Hoàng không dám, sau khi bữa tiệc kết thúc đã tự mình về nhà"
Tần Minh không có hứng thú với cô vợ chưa cưới Hoàng Thư Đồng kia.
Anh thề, anh thật sự không có hứng thú.
Chẳng qua có một vấn đề, anh có cần phải duy trì mối quan hệ cá nhân của Triệu Chính Ngôn không?
Tần Minh không nắm chắc.
Nhưng trước đây, trong lúc Tần Minh rảnh rỗi nhàm chán đã xem qua vài quyển truyện tranh nước ngoài về Người Nhện, kể là tiến sĩ Octopus trao đổi thân phận với Người Nhện, kết quả ông ta đã xử lý rất tốt mối quan hệ tệ hại của Người Nhện, không chỉ mở công ty, có bạn gái, còn xử lý rất tốt mối quan hệ với bạn bè bình thường.
Đây là vài tình huống tương tự mà Tần Minh có thể tham khảo.
Dù sao anh lấy cuộc sống của người ta để đạt được mục đích của mình còn muốn phá hỏng thì thật sự không tốt lắm.
"Từ từ sẽ đến thôi." Tần Minh không có ý tưởng nào chắc chắn nhưng vẫn cảm giác mình cần phải giúp Triệu Chính Ngôn.
Hai người bước vào trong câu lạc bộ. Bên trong tương đối yên tĩnh lại thể hiện ra vẻ sang trọng khiêm nhường với phong cách tương đối hoài cổ, cũng không phải là nơi làm kinh doanh dẫn mối, mờ ám như Tần Minh đã tưởng.
Hơn nữa, anh còn nhìn thấy không ít người rất có khí thể.
Đây là lần đầu tiên Tần Minh tới câu lạc bộ này. Ở đây giống như nơi dành cho đám người thành công trong xã hội tới giải trí chuyện trò, tìm kiếm bạn. bè và đối tác cùng đẳng cấp hơn.
Đỗ Nhất Khôn dẫn Tần Minh tới một phòng Vip, ở đây có không ít nam nữ trẻ tuổi. Bọn họ vừa nhìn thấy hai người đến thì lập tức nhảy cẫng lên hoan hô.
"Cậu Triệu đã hạ cố tới đây rồi."
"Cậu Triệu ngồi bên này, ngồi bên này đi."
"Chúng tôi chỉ chờ cậu Triệu tới thôi đấy"
Tần Minh nhìn những người nhiệt tình này lại nhìn đầy bàn ăn toàn món đắt tiền còn thừa lại thì lập tức nheo mắt. Cái này gọi là chờ anh tới à?
Nhưng Tần Minh ngồi còn chưa nóng chỗ đã có người đá văng cửa ra.
Hạ Kình Thư dẫn theo một đám đàn em hung hăng xông vào.
Mọi người sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy đám côn đồ lần lượt xông vào, không biết mình đã đắc tội với ai. Ai nấy đều trốn sang bên.
"Hì hì..." Hạ Kình Thư run run ngón tay, dữ tợn bước đến.
Gã hét to: "Những kẻ không liên quan đều cút ra ngoài cho tao. Ông đây tìm tên vô dụng Triệu Chính Ngôn này. Ai muốn bảo vệ nó chính là gây khó dễ cho Hạ Kình Thư tạo, gây khó dễ cho nhà họ Hạ tao"
Một tiếng hát này lập tức dọa cho đám người vừa nhiệt tình chào đón Tần Minh vội lao ra ngoài, chỉ còn lại một mình Đỗ Nhất Khôn.
"Cậu Khôn đi thôi."
"Anh Khôn, anh không đi à?"
"Anh Khôn, anh hùng đừng để ý tới thua thiệt trước mắt."