Tần Minh nghe vậy thì nghĩ thầm, cô ấy nghe lén sao? Sao Trương Toàn Chân lại nói chuyện này với Mộc Hải Nhiễm? Chẳng lẽ chuyện lần này Mộc Hải Nhiễm cũng nhúng tay vào?
Ôi, Tần Minh cảm thấy suy sụp.
Anh lập tức nổi nóng dí ngón tay vào trán Mộc Tư Thuần, hỏi: "Em nghe lén ư? Sao chuyện gì em cũng nghe lén thế... Em tới làm gì?"
Trán Mộc Tư Thuần đỏ lên, cô ta bĩu môi, nói với vẻ đáng thương: "Người ta đến Bắc Kinh tham gia hoạt động, mấy ngày nay đến nơi này quay video tuyên truyền. Tần Minh anh đừng giận."
Nói xong, Mộc Tư Thuần cúi người, rụt cổ lại, lách qua người Tần Minh, vừa đi vừa lè lưỡi làm mặt xấu với anh, nói: "Tần Minh, em thề với trời đất, chỉ cần anh dỗ em vui, em sẽ không vạch trần anh, ha ha ha, anh đừng chọc giận em."
Tần Minh giật khóe miệng, đúng là tạo nghiệp, không ngờ yêu tinh nhỏ phiền phức này lại tới đây, có phải cô ấy muốn hành anh đúng không?
Tần Minh thở dài, cảm giác mí mắt phải đang giật liên tục, anh cảm thấy tối nay nơi này không ổn chút nào, chỉ tiếc Tần Minh mới nắm sơ sơ về dịch kinh, vẫn chưa thể hiểu được, nếu không đã có thể bấm ngón tay xem bói giống như Trương Toàn Chân rồi, dù là thật hay giả cũng được, tóm lại trong lòng cũng được an ủi phần nào.
Tần Minh căng thẳng nhìn quanh quất, chắc chắn rằng mình không còn chạm mặt người quen ở cổ trấn vùng sông nước này nữa.
Tóm lại, anh phải tìm chỗ ở trước để khỏi đi mấy bước lại đột nhiên gặp một người quen.
Tần Minh cẩn thận tránh tất cả những nơi có khả năng "nguy hiểm", anh đi đến một khách sạn boutique cách đó khá xa, nghĩ bụng liệu còn gặp phải người phụ nữ kỳ lạ nào không nhỉ?
Tần Minh đang định quẹt thẻ thì bỗng nhiên có người vỗ lưng anh, người đó nói: "Triệu Chính Ngôn, sao anh lại ở đây?"
"Triệu Chính Ngôn, sao anh cũng ở đây? Hôm qua còn họ ra máu, hôm nay đã vụng trộm trốn ra khỏi bệnh viện, buổi tối ra ngoài chơi à?"
Tần Minh vừa quẹt thẻ, cầm thẻ phòng, đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lưng anh.
Tần Minh quay đầu, lập tức trưng vẻ mặt cuộc sống không còn gì lưu luyến, tối nay làm sao thế nhỉ? Không ngờ anh lại gặp phải Hoàng Thư Đồng ở đây, đúng là quá trùng hợp!
Đây quả là kiếp đào hoa vô địch.
Sắc mặt Hoàng Thư Đồng lạnh lùng, thái độ không một chút tình cảm, cô ta nhìn quanh đại sảnh một lượt rồi hỏi: "Anh tới chỗ này một mình sao? Hẹn cô nào? Nhiếp Hải Đường à?"
Mặt Tần Minh tối sầm, cô đang bắt gian chắc? Nhưng anh không tỏ vẻ gì.
Anh hỏi lại với vẻ chế giễu: "Chẳng lẽ cô không đi một mình? Cô hẹn tên nào?"
Lúc nói những lời này, trong lòng Tần Minh không thoải mái chút nào.
Trước kia anh luôn cho rằng, sự chân thành có thể thay đổi cuộc sống nghèo khổ của anh, anh quả thực đã làm được, nhận được sự yêu mến của Nhiếp Hải Đường và sự báo đáp của Thường Hồng Hi.
Nhưng bây giờ mỗi giây mỗi phút anh đều làm trái với sự chất phác và niềm tin ban đầu của mình.
Thế nhưng anh không thể không làm vậy, cho nên Tần Minh vô cùng hi vọng mình không gặp phải những người có quan hệ gần gũi với anh hay Triệu Chính Ngôn, nhưng có lẽ ông trời muốn trêu đùa anh, cứ bắt anh phải gặp.
"Anh im đi!" Nghe vậy, Hoàng Thư Đồng quả nhiên không giữ được bình tĩnh, trở nên nóng nay.
Cô ta cắn môi nói: "Tuy năm nay tôi vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng dù gì cũng là ngôi sao nhỏ tuổi, tôi có công việc, tôi tới đây cùng người của chương trình tạp kỹ quay ngoại cảnh, lát nữa còn quay chương trình trong nhà. Việc tích lũy độ hot và kinh nghiệm rất quan trọng, anh chẳng hiểu cái gì cả, cả ngày chơi bời lêu lổng, lấy tiền của cô chú tiêu xài, sao anh mãi không chịu tiến bộ thế?"
Cô ta nói xong, Tần Minh quả nhiên thấy đằng sau có một đám nhân viên cả nam lẫn nữ đi tới chào hỏi Hoàng Thư Đồng.
Tần Minh né tránh ánh mắt cô ta, ngụy biện: "Chẳng phải tôi bị Bạch Kính Đình đòi nợ sao? Tôi không chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của ông ta, ông ta cứ ỷ lại vào tôi nên tôi tới đây để trốn"
Tần Minh vừa nói xong, một đám người đột nhiên từ trên tầng đi xuống, đó chẳng phải là nam sinh lớp anh và cả nữ sinh năm ba của học viện sao? Không ngờ bọn họ lại ở khách sạn boutique này, vừa khéo bây giờ hẹn nhau cùng đi ăn cơm.