Chẳng qua Tần Minh đón cả Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều sang.
Sau khi hỏi han ân cần, Tần Minh lại nói chuyện đứng đắn: “Phương Cửu Thông đến rồi sao?”
Nhiếp Hải Đường gật đầu, nói: “Đến rồi, em cũng gặp rồi. Anh ta đến tìm vợ của ông cụ Lâm Vân Đống, bà cụ Lâm ấy. Hóa ra trước kia sư phụ của Phương Cửu Thông là mối tình đầu của bà cụ, anh ta đến đưa bức thư hồi âm từ mấy chục năm trước”
“Vì thế ông cụ Lâm còn ghen đấy, đang rầu rĩ không vui kia kìa”
Tần Minh nghe thể thì bật cười: “Ha ha ha, đúng là bất ngờ. À, nhà họ Lý với người của Hoàng phái thì thế nào?”
Nhiếp Hải Đường trả lời: “Đang lôi kéo anh ta trò chuyện, họ cũng muốn biết Hô Hấp Pháp mà anh ta tu luyện có gì đặc biệt. Mà nhà họ Lý bảo gây khó dễ với Phương Cửu Thông nhưng cũng không làm gì cả, họ cũng nghĩ như Hoàng phải, hình như đều đang lôi kéo anh ta.”
Tần Minh nghe cô nói cũng không cảm thấy hứng thú lắm, anh nói: “Chuyện của họ cứ kệ đi. Tối nay là lúc hạ táng mấy người Bạch Anh, rốt cuộc anh cũng không để lỡ thời gian”.
Cộp cộp cộp, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi lên tầng, A Long ở ngoài cửa báo cáo: “Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi.”
"Chuyện gì vậy?" Đầu Tần Minh thật sự muốn phồng lên gấp đôi, đoạn đường này cũng thật lắm chuyện xảy ra.
Tần Minh thầm nghĩ, chắc không phải là Thường Hồng Hi đã đột ngột qua đời chứ?
A Long nói: "Một đám người Thổ Trại gần đây xông tới trại lớn Lâm thị. Tôi lo có kẻ địch trà trộn vào nên đề nghị nhà họ Lâm không thu nhận và giúp đỡ bọn họ.
"Nhưng người nhà họ Lâm nói đám người đó đều từ trong gia tộc đi ra nên không thể không thu nhận, nếu không sẽ bị tổ tiên trách mắng. Bọn họ không hề để ý tới sự nguy hiểm"
"Bây giờ người của chúng ta đang tranh cãi với người nhà họ Lâm."
Tần Minh mắng: "Hồ đồ, chúng ta là khách, sao có thể tranh cãi với chủ nhà được? Anh định giọng khách át giọng chủ sao? Để tôi qua xem thử."
Tần Minh vội vàng đi ra ngoài, tới cổng trại thì nhìn thấy một đám người giơ đuốc hoặc cầm đèn pin, vác theo không ít đồ dùng cho mùa đông chờ tiến vào cổng trại.
Người của đội ám sát đều cầm súng thể hiện rõ sự uy hiếp. Ba con Lâm Viễn Vọng đều nhíu chặt chân mày.
Tần Minh bước tới mắng người của mình: "Các anh làm gì vậy? Các anh không biết mình là khách à? Tất cả tránh ra, chỗ này là nơi các anh quản lý sao? Tránh ra"
"Ôi, xin lỗi chú Lâm, đám thủ hạ của tôi không có gì tốt
chỉ cuồng công việc, lúc nào cũng muốn bảo vệ an toàn cho tôi nên mới vượt quá giới hạn thôi"
Lâm Viễn Vọng thấy thái độ của Tần Minh tốt như vậy thì nói: "Bọn họ đâu có làm gì vượt quá giới hạn. Chẳng phải cậu làm con gái tôi lớn bụng rồi sao? Vậy cậu cũng xem như là nửa con rể rồi. Cậu làm vậy là muốn bảo vệ an toàn cho người trong tộc ông ngoại của con cậu sao? Chúng ta đều là người nhà mà"
Ôi, Tần Minh thật sự bối rối khi nghe Lâm Viễn Vọng đột nhiên nói ra một câu như vậy.