Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này, trong nhà hàng lúc nãy, nam sinh đi ra ngoài đuổi theo Nhiếp Hải Đường đã trở về, phàn nàn:

 "Đám con gái kỳ lạ quá, ban nãy vẫn còn trò chuyện vui vẻ lại đột nhiên trở mặt, đuổi người ta đi, đi giải sầu một mình."

 

Đám con gái nói: "Đó là do cậu nói lời không hay gì thôi, Hải Đường của chúng ta là tân hoa khôi đấy. Người theo đuổi cô ấy nhiều lắm, nghe nói trước kia cô ấy là cô chủ nhà giàu chục tỷ, bây giờ tuy kém hơn nhưng ba mẹ vẫn làm ăn rất tốt."

 

Mã Quốc Dân bên cạnh khuyên: "Cường Đông, sao cậu lại tự làm khó mình vậy? Chúng ta ai cũng biết với mặt hàng cao cấp như Nhiếp Hải Đường, người bình thường không khống chế được, cậu không biết Bạch Minh Vũ chấm cô ấy à? Trước đó có mấy người mắt mù bị Bạch Minh Vũ đánh thành tàn phế đấy."

 

Anh chàng tên Cường Đông nói: "Là cô ấy bắt chuyện với tôi trước mà, tôi cứ tưởng cô ấy thích kiểu như tôi chứ. Ai ngờ mới nói chuyện một lúc đã đòi đi, haiz..."

 

Mã Quốc Dân nói: "Ha ha... Chỗ này nhiều con gái như vậy, cậu có nhiều cơ hội mà? Cần gì khăng khăng theo đuổi Nhiếp Hải Đường chứ, con gái như vậy đều là hoa hồng có gai, chúng ta ngắm thôi là được rồi."

 

Anh chàng Cường Đông gật đầu, nói: "Bỏ đi, không biết cô ấy đi đâu nữa."

 

Nhiếp Hải Đường đi đầu vậy?

 

Nhiếp Hải Đường không đi đâu cả, cô đi dạo đường phố cổ trấn, mua một cái khăn lụa, quấn mặt mình thật dày, sau đó nhìn Tần Minh hớt hải đi tìm cô.

 

Nhiếp Hải Đường đi theo sau lưng Tần Minh, nhìn anh sốt ruột tìm người.

 

Đang lúc Nhiếp Hải Đường dự định tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.

 

Bỗng nhiên, ven đường xuất hiện một người, là Bạch Ngọc Thuần đang ăn vặt ven đường.

 

Tần Minh ngạc nhiên hỏi: "Bạch Ngọc Thuần, sao cậu vẫn chưa đi vậy?" "Ồ, Triệu Chính Ngôn, là cậu à." Bạch Ngọc Thuần nhếch môi cười, nói: "Cậu đang tìm ai à?"

 

Tần Minh sốt ruột hỏi: "Đúng vậy, tôi đang tìm Nhiếp Hải Đường, không biết cô ấy đi đầu nữa, vừa rồi cậu có thấy cô ấy đi ngang qua không?"

 

Bạch Ngọc Thuần nhưởng mày, vì sao Tần Minh như thế, ngay cả Triệu Chính Ngôn có ngoại hình giống anh cũng như thế, cả hai chỉ toàn nghĩ đến Nhiếp Hải Đường.

 

Trước kia khi còn ở đại học công nghệ tỉnh Hoa, Bạch Ngọc Thuần thường xuyên bị lỗi ra so sánh với cô ấm nhà giàu Nhiếp Hải Đường. 

Khi ấy cô chỉ là con vịt xấu xí, chấp nhận số mệnh, nhưng bây giờ Bạch Ngọc Thuần tự thấy mình đã thay da đổi thịt, vì sao cô vẫn không sánh bằng cô ấy?

 

Bạch Ngọc Thuần cắn môi, bỗng nhiên nói: "Triệu Chính Ngôn, tôi muốn cậu thực hiện việc đã đồng ý với tôi ngay bây giờ.

 

Tần Minh hỏi: "Bây giờ à, tôi không rảnh mà."

 

Bạch Ngọc Thuần nói: "Cậu nói không giữ lời. Nhiếp Hải Đường quan trọng với cậu như vậy sao? Vừa rồi tôi thấy Hoàng Thư Đồng, cô ta mới là vợ chưa cưới của cậu cơ mà?"

 

Tần Minh không vui nói: "Bạch Ngọc Thuần, tôi sẽ làm việc đã hứa với cậu. Nhưng bây giờ tôi đang bận tìm người, tôi không rảnh." "Hừ!. Triệu Chính Ngôn, cậu là đồ khốn khiếp"

 

Bất chợt đằng sau có mười mấy người xông tới, đám nam nữ này chẳng phải chính là đám quan hệ xã giao lớp anh sao?

 

Mã Quốc Dân xông lên vung nắm đấm với Tần Minh.

 

Tần Minh lách mình né tránh, Mã Quốc Dân đánh hụt, còn lảo đảo suýt ngã xuống đất.

 

Tần Minh quay đầu nhìn đám người, hỏi: "Làm gì vậy? Tôi đi còn không đúng ý cậu à? Mã Quốc Dân cậu không yên tâm được à? Tôi không có chút hứng thú nào với Đường Xảo cả, tôi mà thích cô ta thì sẽ bị sét đánh được chưa?"

 

Tần Minh thật sự bực bội, cảm thấy có phải anh đã làm chuyện gì khiến mọi người hiểu lầm không? "Có cái rắm, đồ lừa đảo!" "Vừa rồi nhân lúc Đường Xảo đi vào nhà vệ sinh nữ một mình, cậu bám theo cô ấy, còn xông vào nhà vệ sinh nữ với ý đồ xấu. "Cậu dọa Đường Xảo sợ quá bật khóc rồi đấy cậu có biết không?" "Một người đàn ông như cậu đi vào nhà vệ sinh nữ làm gì? Dọn dẹp à?"

 

Mã Quốc Dân xông lên nổi giận nói: "Có phải cậu muốn chụp lén Đường Xảo không? Cả nhóm chúng ta, chỉ có mình cậu nhăm nhe Đường Xảo đi vệ sinh mới đi theo. Nhưng cậu không ngờ Đường Xảo đi vệ sinh xong nhanh như vậy, cô ấy sợ đến nỗi cơm chưa ăn xong đã chạy ra ngoài."

"Triệu Chính Ngôn, loại bỏ đi như cậu quá đáng quá đấy. Chúng tôi dẫn theo cậu mà cậu lại là đồ dê xồm như vậy."

"Báo cảnh sát đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK