Tần Minh giải thích: "Thực ra lúc trước đến thành phố Quảng, Tần Minh dạy tôi rất nhiều điều, để bảo đáp anh ấy, tôi đã đồng ý với anh ấy sẽ bảo vệ cậu thật tốt. Cậu xem mấy buổi tụ tập kiểu này rất dễ gặp phải sự cố đột xuất, đúng không? Sao tôi có thể mặc kệ được."
Nhiếp Hải Đường bỗng nhiên nói với vẻ đầy bất mãn: "Hừ, nếu Tần Minh quan tâm tôi thì sẽ không cắt đứt liên lạc với tôi như thế. Anh ấy bảo câu bảo vệ tối ư, thực ra chẳng phải là muốn bỏ rơi tôi xong đi tìm cô gái khác sao? Nói thật, bây giờ tôi rất thất vọng về anh ấy. Ban nãy tôi thấy lớp cậu có nam sinh được lắm, cậu ấy có ý định theo đuổi tôi." "Excuse me?" Tần Minh cảm thấy trong người khó chịu, sao bỗng nhiên lại thành ra như vậy?
Tần Minh sững sờ tại chỗ một hồi lâu, phát hiện mọi người đã đi xa, anh mới vội vàng đuổi theo, trong lòng nóng như lửa đốt: "Xong rồi, xong rồi, lần này phải làm sao đây?"
Nhiếp Hải Đường đi phía trước, cô hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tâm Minh đang vô cùng sốt ruột phía sau, nhếch miệng nở nụ cười gian xảo: "Trò vui sắp bắt đầu rồi."
Nhóm Tần Minh đi đến một nhà hàng độc đảo ở khu danh lam thắng cảnh gọi món, thị trấn Cổ Thủy cực kỳ nhiều khách du lịch, hôm nay còn có một đoàn chương trình tạp kỹ đến, thi thoảng còn gặp được fan hâm mộ mò theo mà đến.
Trong lòng Tần Minh thấp thỏm, anh ngồi trong một góc của nhà hàng náo nhiệt, không cảm thấy hứng thú với việc đảm Mã Quốc Dân gọi món gì.
Ban nãy anh cảm nhận được rõ Nhiếp Hải Đường rất thất vọng về anh, nói anh cố ý không liên lạc với cô, muốn buông bỏ mối quan hệ này.
Tần Minh sốt sắng, chẳng phải lúc trước đã nói rõ rồi sao, chờ anh hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, ổn định vị trí sẽ phủi sạch quan hệ với nhà họ Triệu, đi tìm cô ngay.
Nhưng bây giờ Nhiếp Hải Đường muốn buông bỏ rồi ư?
Điều này khiến Tần Minh sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Mà anh lại còn không thể ngồi cùng Nhiếp Hải Đường, bởi vì Nhiếp Hải Đường chủ động ngồi cùng một nam sinh khác, còn trò chuyện rất vui vẻ.
Nhiếp Hải Đường rất xinh xắn, cười lên vô cùng ngọt ngào, cô chủ động ra tay khiến nam sinh mà Tần Minh còn không biết tên chết mê chết mệt.
Tần Minh giận đến nghiến răng, hận không thể xông lên bẻ cổ nam sinh đó.
Mà trong bữa ăn, thỉnh thoảng Nhiếp Hải Đường cũng liếc mắt nhìn lén Tần Minh, thấy anh nôn nóng thì trong lòng nghiền ngẫm.
Bỗng nhiên, Nhiếp Hải Đường nhân lúc mọi người không chú ý chợt lách người chuồn đi.
Mà nam sinh tám chuyện với cô nãy giờ thấy người đẹp tới tay tự dưng đâu mất thì cũng bất chấp đi theo.
Tần Minh đang mải suy nghĩ lát nữa nên dùng cớ gì để an ủi Nhiếp Hải Đường, để cô tin tưởng mình, ai ngờ vừa quay đầu đã không thấy Nhiếp Hải Đường đang ăn cơm tám chuyện và nam sinh cùng lớp đâu nữa.
Trời!
Trái tim Tần Minh như rơi vào hầm băng.
Thật sự sắp xảy ra việc gì đó sao?
Tần Minh tìm từng phòng bao trên tầng hai nhà hàng, ngay cả bếp sau anh cũng đòi đi vào bằng được.
Cuối cùng chỉ còn lại nhà vệ sinh nữ, Tần Minh liếm môi một cái, ngó dáo dác không thấy ai, lập tức xông vào tìm Nhiếp Hải Đường. "Á! Anh! Anh làm gì đấy?"
Tần Minh cho rằng nhà vệ sinh không có ai, ngờ đầu đi vào lại gặp phải Đường Xảo, Đường Xảo túm váy đi ra khỏi buồng vệ sinh, rõ ràng giật mình vì Tần Minh đột nhiên xông vào.
Tần Minh cũng giật nảy mình, nói: "À, đi nhầm, đi nhầm thôi. Xin lỗi, xin lỗi." Trước khi đi anh vẫn không quên liếc qua từng buồng vệ sinh, chắc chắn không có ai mới ủ rũ đi ra ngoài.
Tần Minh không dám ở lại thêm nữa, lập tức chạy về khách sạn tìm, hỏi nhân viên các bạn học đã về hay chưa thì nhân viên nói vẫn chưa.
Tần Minh bình tĩnh lại một chút, lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Hải Đường, ai ngờ lại nhận được lời thông báo tắt máy.
Tần Minh bứt rứt bất an.
Rốt cuộc hai người họ đi đâu được? Trong hoạt động giao lưu tập thể như này, một nam một nữ đồng thời biến mất rõ ràng là có chuyện gì đó.