“Ồ!” Những người ở trong hội trường của Nhất Phẩm Đường đều đồng loạt ồ lên, tất cả mọi người đều có cảm giác là Lý Tịnh Hồng đang mất trí luôn rồi, vậy mà ra giá lên hẳn năm mươi tỷ, con số đó đủ để xây dựng một công trình lớn cấp quốc gia rồi.
Nhân viên phòng đấu giá ngẩn ra, cầm búa trên tay rồi ngơ ngác nhìn Lý Tinh Hồng, một lúc sau anh ta mới hỏi: “Anh Lý, anh ra giá đấy thật à?”
Bà Lý sốt ruột, vội vàng kéo tay con trai mình lại rồi nói: “Con trai à, sao con lại tùy hứng như thế, tiêu nhiều tiền như vậy là nghiệp chướng đấy!”
Lý Tinh Hồng không quan tâm: “Mẹ, con mặc kệ, mẹ phải nghe theo con. Ở đây rồi, con không thể..”
Lý Tinh Hồng còn chưa nói dứt câu thì Tần Minh đã giơ bảng lên rồi nói: “Tôi theo, năm mươi tỷ. Lý Tinh Hồng, anh bỏ suy nghĩ đó lên, nếu anh mà mua được loại thuốc này thì tôi sẽ theo họ anh” "Ô!"
Mọi người ở hiện trường lại bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người đều bị choáng váng bởi những người đàn ông trẻ này, dường như trong mắt họ, tiền chỉ là giấy thôi vậy. “Nhà họ Lý có bối cảnh đặc thù thì còn hiểu được, vậy cậu thanh niên còn lại là ai vậy? Lắm tiền thế?” “Ra tay xông xênh thật đấy, quá kinh khủng, anh ta có nhiều tiền đến thế thật à? Nếu khoác lác thì có vẻ nực cười lắm đấy”
Không, rốt cuộc thì cậu nhóc này là ai vậy? Sao lại dám đối đầu với cả nhà họ Lý chứ? Chán sống rồi à?” “Mùi thuốc súng có vẻ nồng đấy. Lý Tinh Hồng là tên nóng tính, không biết có lao vào đánh nhau không?" “Hừ, đánh thì đánh thôi, chúng ta hóng chuyện thôi mà, có sao đâu, đánh nhau thì càng tốt.”
Nhân viên phòng đấu giá cũng nhận ra mùi thuốc súng ở đây hơi nồng, anh ta nói: “Hai vị đều là người có tiếng tăm, lại còn có thể diện nữa, kính xin mọi người đừng sốt ruột. Chắc là do nhiệt độ trong phòng hơi cao thôi, xin hai anh đừng nóng. Thế này đi, chúng ta ra giả lại lần nữa, rồi cùng nhau cạnh tranh một cách hữu nghị, cùng ra giá lại lần nữa.
Nhưng Lý Tinh Hồng cũng chẳng quan tâm gì đến nhân viên phòng đấu giá.
Tần Minh đáp: “Lý Tinh Hồng, dù anh có ra giá bao nhiêu thì tôi cũng vẫn có thể thắng được anh vì tôi là VIP Chí Tôn. Anh cứ việc ra giá.
Tức chết mất, tức chết mất thôi.
Cái danh VIP Chí Tôn của Tần Minh khiến cho Lý Tinh Hồng tức nhưng không thể làm được gì, vốn dĩ danh hiệu VIP Chí Tôn của Nhất Phẩm Đường thường rất khó để nhận được, không phải cứ có tiền là sẽ được trao, mà phải là người đến từ những gia tộc quen biết với Nhất Phẩm Đường cơ.
Vậy mà cái danh VIP Chí Tôn này của Tần Minh lại là do bỏ tiền ra mua, bỏ ra hai tỷ để mua một hộp thuốc, giành lấy nụ cười của người đẹp. Nhân viên phòng đấu giá thấy khí thế của anh như vậy thì vội vàng đi xin lệnh từ cấp trên, cấp trên thấy đây là người của Hoàng Phái, lại còn là khách quen, học sinh của Trương Toàn Chân, người giàu như vậy thì phải tranh thủ mà nịnh bợ thôi.
Nào ngờ cuối cùng Tần Minh và Lý Tinh Hồng lại cãi nhau vì chuyện này.
Bà Lý thấy con trai mình bị bắt nạt thì nói: “Con trai, đừng sợ, dù có phải trả giá bao nhiêu thì nhà họ Lý chúng ta cũng có thể trả được, chẳng lẽ lại thua thẳng phế vật đó? Sáu mươi tỷ”
Tần Minh khinh thường đáp: “Tôi cũng trả sáu mươi tỷ.
Bà Lý nhíu mặt lại, như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy: “Bảy mươi tỷ”
Tần Minh cũng nói tiếp: “Tôi cũng trả bảy mươi tỷ.
Bà Lý nghe vậy thì tức điên lên, bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Mày có nhiều tiền như vậy cơ à? Triệu Chính Ngôn, thằng vô dụng kia, bố mày còn chẳng có nhiều tiền như vậy đâu!”
Tần Minh đáp: “Tôi là con trai của ba tôi chứ không phải là kẻ ăn bám, nửa năm qua tôi đã lăn lộn kiếm tiền, không chỉ kiếm được chút tiền đó đâu. Mà trái lại, nhà họ Lý các bà có nhiều tiền như vậy à? Đúng là nhà họ Lý là gia tộc danh giá ở Bắc Kinh, nhưng các bà đâu có nổi tiếng về việc giàu có chứ? Tiền này bà lấy đâu ra vậy?”
Bà Lý nổi giận: “Mày không cần quan tâm, dù sao thì nhà họ Lý bọn tao cũng có tiền! Một trăm tỷ! Mày có hay không!”
Tần Minh bật cười, người phụ nữ này điên rồi, giờ lại quay ra nói luyên thuyên. Tần Minh lấy một tấm thẻ từ trong túi quần ra, đây chẳng phải là thẻ kỵ sĩ bản giới hạn toàn cầu sao?
Tần Minh nói: “Thật ra thì tôi cũng không muốn khoe của đâu, nhưng nếu bà đã ép tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Bà nhìn tôi có giống người không có tiền không?”
Mọi người nhìn thấy vậy thì nhao nhao: “Thẻ đen của ngân hàng quốc tế, chỉ có những người có thân phận đặc thù mới làm được thẻ này. “Trời đất ơi, người này còn có cả thẻ kỵ sĩ của ngân hàng thế giới, giàu thật đấy. Giờ bảo anh ta dùng đô la để trả thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu. “Xem ra lần này nhà họ Lý đá trúng phải đá cứng rồi, à không, họ đá phải thần tài rồi.” “Ha ha ha, nhà họ Lý thua rồi.”
Mọi người nói xong cũng tự hiểu rõ, Tần Minh không thể thua được, anh có cả ngân hàng chống lưng, dù nhà họ Lý có giỏi đến mấy thì cũng chẳng thể sánh bằng được.
Mặt bà Lý và Lý Tinh Hồng tái mét lại, vậy là họ không bằng người ta rồi, mất mặt quá.
Nhưng vào đúng lúc này, Tần Minh lại nói: “Mà thôi, quân tử không diệt đường sống của người khác, mấy người ra giá một trăm tỷ chứ gì. Chậc chậc, món đồ chơi này giá tận một trăm tỷ cơ à? Tôi không tranh với mấy người nữa, lần này tôi không theo”
Vậy là nhân viên phòng đấu giá đập mạnh búa xuống: “Được, một trăm tỷ, chốt! Liều thuốc này thuộc về nhà họ Lý. Hai nhà cứ bình tĩnh đi ạ. “Không! Đợi một chút!” Bà Lý nghe xong thì lại sốt ruột, bà ta tưởng rằng Tần Minh sẽ theo tiếp, nào ngờ lần này Tần Minh lại không theo nữa.
Bà ta nghĩ thầm trong lòng, lần này bà ta đã tiêu khá nhiều tiền của nhà họ Lý rồi, tổng cộng đã hơn ba mươi tỷ, đây là con số lớn nhất mà nhà họ Lý có thể cho mẹ con nhà bà ta rồi.