Tần Minh vốn đang chế giễu những nam sinh lốp dự phòng, kết quả nhìn thấy chỗ lớp Nhiếp Hải Đường là lớp giao lưu hữu nghị của học viện Kinh Doanh năm thứ ba thì không thể ngồi yên được nữa.
Điều này không phù hợp với tất cả điều kiện anh thể hiện cho Nhiếp Hải Đường sao?
Tần Minh giả vờ giả vịt nói: "Tôi tuyên bố sẽ thắng tất cả các trận tiếp theo của cuộc thi đấu điền kinh. Các cậu không muốn mất mặt thì chạy tới chỗ nào mát mẻ mà đứng. Tôi được người ta gọi là báo con đấy, chờ lát nữa các cậu làm nền cho tôi thì không tốt lắm đâu".
Nam sinh lớp khác lập tức đáp trả một cách mỉa mai: “Ôi trời, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ nổi tiếng bất lực ở khoa Kinh tế. Triệu Chính Ngôn, tôi nghe nói cậu toàn ngồi dưới bóng cây chơi điện thoại trong giờ thể dục chẳng khác nào con gái."
"Xì... trường mình có ai mà không biết Triệu Chính Ngôn cậu là trứng mềm, thậm chí còn chẳng chạy bằng con gái nữa"
"Đúng vậy, cậu cũng dám đứng ra thách thức chúng tôi à? Đồ không biết tự lượng sức mình"
"Trứng mềm, trứng mềm, trứng mềm... Xì"
Nam sinh của ba lớp đồng thời la hét chế giễu Tần Minh, khí thể lập tức áp đảo đám người bên anh.
Tần Minh chưa kịp nói gì, đám nam sinh cùng lớp đã oán trách: "Triệu Chính Ngôn, cậu xen vào làm gì? Để người ba lớp bọn họ đều nhằm vào chúng ta là tiêu đời đấy"
"Đúng vậy, cậu cứ ngồi yên, đừng cản trở chúng tôi là tốt rồi. Ai mà chẳng biết cậu có làm được hay không"
"Nếu không phải tại nam sinh lớp chúng ta không đủ người, đâu tới phiên thằng nhóc vô dụng nhà cậu chứ."
"Lát nữa thì tiếp sức, cậu đừng làm vướng chân chúng tôi đấy."
"Lớp kỹ thuật cơ khí có mấy tên chạy rất nhanh nên cậu đừng sơ ý, giữ tốc độ chạy thoát thân như hôm qua là đủ rồi. Cậu phải nhớ kỹ tâm trạng chạy khi bị chúng tôi đuổi đánh đấy"
Các nam sinh cùng lớp đều oán trách, Tần Minh rất xấu hổ, lầm bầm nói: "Các cậu làm vậy là tự dập tắt uy phong của mình, tăng thêm khí thế cho người khác đấy"
Tần Minh ngồi xuống, lấy giày thể thao ra chuẩn bị làm nóng người.
Đột nhiên, ánh sáng trước mặt tôi đi, đôi cẳng chân mềm mại, trắng nõn không tỳ vết bước tới trước mặt Tần Minh. Sau đó anh nghe được tiếng cười dịu dàng của Nhiếp Hải Đường: "Triệu Chính Ngôn, hôm qua cậu không sao chứ? Tôi đoán là cậu cũng giả vờ ngất. Hì hì, chắc Tần Minh dạy cho cậu chiêu này đúng không?"
Tần Minh vừa ngẩng đầu lại thấy một thiếu nữ xinh đẹp cười tươi như hoa. Vẻ tươi cười của Nhiếp Hải Đường dường như có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, giọng nói cũng rất đáng yêu.
Cô chắp hai tay ra sau lưng, ưỡn bầu ngực với kích cỡ vừa phải phối hợp với dáng người cao gầy tạo thành tỉ lệ và đường cong hoàn mỹ.
Tần Minh không khỏi than thở: "Tôi không giả vờ choáng váng nôn ra máu thì làm sao thoát thân được. Dù sao cũng là hơn chín triệu đấy! Ba người kia đều hận không thể nuốt sống tôi."
Nhiếp Hải Đường chợt ngồi xổm xuống, chỉ vào chân của Tần Minh nói: "Đây là giày AJ bản đặc biệt với số lượng giới hạn, một đôi phải mấy chục nghìn mà cậu dùng để chạy trong hội thao trường học, cũng thật xa xỉ đấy. Nhưng sao cậu không đi tất? Cậu chạy mà không đi tất sẽ bị trầy da, chạy đến khi thi tiếp sức sẽ không chạy được nữa đâu."
Tần Minh làm sao biết được mình quay về phòng ký túc, phát hiện ngoại trừ rất nhiều sách, quần áo, búp bê silicone, mô hình lắp ráp anime có liên quan tới văn hóa Otaku thì cũng chỉ có một đôi dép.
Triệu Chính Ngôn dường như chỉ cần một đôi dép đi khắp thiên hạ, hoàn toàn không cần tất. Đôi giày thể thao này là hàng cao cấp Air Jordan 1 "Chicago" với hai màu đỏ đen đáng để sưu tập mà Tần Minh mới nhận được hôm qua đấy.
Tần Minh vin cớ: "Tôi vừa vứt hết tất còn chưa mua tất mới nhưng không sao đâu. Khi tôi còn bé ở trong núi... Khụ khụ, trong tôi thế này chứ thật ra da thô thịt dày, sức chịu đựng tốt, không có vấn đề gì."
Nhiếp Hải Đường nghĩ ngợi rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Minh, giơ
cẳng chân thon dài trắng mịn và tháo giày thể thao, sau đó cởi tất của mình đưa cho Tần Minh nói: "Cậu dùng tất của tôi đi. Tất của tôi là tất dài, có lẽ hơi chật nhưng dù sao có vẫn hơn không. Cậu đừng không tin, tôi thường vận động nên biết tầm quan trọng của tất"
"Cái này..." Tần Minh đờ người ra. Tại sao? Tại sao Nhiếp Hải Đường lại đối xử tốt với Triệu Chính Ngôn như vậy?