Nhưng mà cô biết, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra được, nếu chuyện ngày hôm nay của cô bị đổ bể thì Tần Minh sẽ bị liên lụy theo, đồng thời việc này cũng sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức cho anh.
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu đáp: “Không, người hôm nay chỉ là bạn của tôi ở Hoa Hạ thôi. Vừa khéo hôm nay anh ấy đến đây du lịch nên chúng tôi mới nói chuyện với nhau thôi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, chỉ là tôi còn đang cân nhắc thôi.”
Hideto Yamamoto lại nói một tràng, phiên dịch viên dịch lại: “Vậy thì cứ quyết định mọi chuyện như thế đi nhé? Nhà họ Bạch của cô ở Hoa Hạ đang trên đà xuống dốc, trong nhà không còn người nào có chức vị cao gì cả, chuyện kinh doanh của gia tộc cũng càng ngày càng sa sút hơn, thậm chí nếu tính theo giá thị trường còn chẳng được nổi năm tỷ. Đúng không?”
Bạch Ngọc Thuần cắn môi, cúi đầu xuống, tình hình trong nhà cô đâu chỉ có như vậy thôi đâu?
Tháng trước, ba cô đã đầu tư thất bại, bây giờ đang nợ ngân hàng hơn một tỷ, nếu như không có nguồn đầu tư mới thì tài sản của nhà họ Bạch sẽ càng nhỏ hơn nữa.
Nhưng ở thành phố Bắc Kinh, thậm chí là ở khắp Hoa Hạ, nhà họ Bạch cũng chẳng có mấy người bạn.
Thật ra thì sau khi trở mặt với nhà họ Triệu thì nhà họ Bạch đã rơi vào tình cảnh rất gay go, rất nhiều gia tộc danh giá đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch để nịnh nọt nhà họ Triệu, thậm chí còn quay ra nói xấu nhà họ Bạch, đấy là còn chưa kể bây giờ nhà họ Triệu đang có rất nhiều người tài, mà quan hệ giữa nhà họ và nhà họ Lý còn đang rất chặt chẽ nữa.
“Vâng.”
Bạch Ngọc Thuần bất lực lên tiếng, cô có cảm giác như không khí trong phổi mình vừa bị rút sạch rồi vậy.
“Đúng đấy, nhà họ Bạch chúng tôi đang cần đến gia tộc nhà anh, làm gì có quyền suy nghĩ nhiều chứ. Bạch Ngọc Thuần hít sâu một hơi, cô biết là mình không có quyền lựa chọn.
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Anh Hideto Yamamoto, tôi không hề có ý kiến gì với anh cả."
Hideto Yamamoto ngồi đối diện cô, nở một nụ cười tự tin: “Vậy thì cô làm vợ tôi ở Hoa Hạ đi, không có vấn đề gì chứ”
“Hả? Vợ ở Hoa Hạ là sao cơ?”
Bạch Ngọc Thuần bỗng khựng người lại.
Phiên dịch viên của Hideto Yamamoto tiếp tục truyền tải ý tứ của gã ta: “Hả? Anh Bạch Tĩnh Thần không nói cho cô biết à? Hideto Yamamoto tôi không chỉ có một người vợ duy nhất, mà sau này cũng không chỉ có hai người thôi. Mỗi nước đều sẽ có rất nhiều cô gái xuất sắc xuất thân từ các gia tộc danh giá. Làm vợ của tôi thì mỗi lần tôi đến Hoa Hạ để công tác thì cô sẽ sánh vai bên cạnh tôi với tư cách là vợ, làm tròn bổn phận của một người vợ. Tất nhiên, cô cũng phải sinh con cho tôi, tôi sẽ chu cấp đầy đủ tiền sinh hoạt cho cô, nên cô không cần phải sợ chết đói. Nhưng nếu không có lệnh của tôi thì cô không được đi lung tung, hiểu chưa?”
Bạch Ngọc Thuần nghe gã ta nói như vậy thì hoảng sợ hít sâu một hơi, thế này thì khác nào là thú nuôi ình người đâu? Gọi là đến, đuổi là đi, lại còn phải nghe theo lệnh của gã ta nữa?
Không, như thế này thì đâu có khác gì gia súc đâu chứ? Chỉ đơn giản là một cái máy đẻ mà thôi.
Bạch Ngọc Thuần hỏi: “Anh, tại sao anh lại cần nhiều vợ như vậy chứ?”
Hideto Yamamoto đáp lại với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Tại sao hả? Tất nhiên là để bồi dưỡng thế hệ tiếp theo, rồi chọn ra người xuất sắc nhất rồi, phải có nhiều thì mới so sánh với nhau được. Hoa Hạ có câu gì nhỉ, cha mẹ sinh con trời sinh tính ấy phải không? Các cô chiêu đến từ các gia tộc danh giá trên toàn cầu đều sinh con cho tôi, gen của ai tốt nhất, con của ai có năng lực xuất sắc nhất thì mới có thể được đưa đến cạnh tôi, được bồi dưỡng làm người thừa kế của gia tộc Yamamoto chúng tôi.”
“Hơn nữa, gia tộc lớn mạnh thì lại càng có lợi cho sự phát triển của sản nghiệp, thậm chí còn có thể trở thành quân cờ trong việc làm thông gia nữa.”
“Ha ha, nhưng mà cô Bạch cứ yên tâm, tôi là một trong những người thừa kế của gia tộc Yamamoto rồi, nên không cần phải cưới vợ cho cuộc hôn nhân chính trị nào cả.