Tần Minh quay lại trường, ban đầu định đến câu lạc bộ cầu lông tìm Nhiếp Hải Đường mà bị chuyện của Bạch Ngọc Thuần giữ chân.
Nhưng khi anh đến sân cầu lông lại thấy mọi người đang vây xung quanh Nhiếp Hải Đường chứ không đánh cầu.
Tiến lại gần hơn, anh nghe thấy mọi người đang vỗ về Nhiếp Hải Đường.
"Yên tâm đi Hải Đường, nhà cậu giàu thế, người quen cũng nhiều, chút sóng gió sẽ qua nhanh thôi." "Đúng rồi, có nhà nào không có vài chuyện đâu?" "Đừng nghi ngờ quá, cậu buồn bã cũng không được tích sự gì, hay là chúng ta đi đâu chơi đi.” "Méo mó có hơn không, có thể nào cũng không tệ lắm đâu."
Tần Minh nghe họ nói, có vẻ như nhà Nhiếp Hải Đường gặp chuyện nghiêm trọng nào đó?Mới đến mà Phương Tiến Thắng đã phát hiện ra Tần Minh đầu tiên, nói: "Ôi mày chịu đến rồi đấy à Tần Minh? Mấy giờ rồi nhỉ thà mày không đến còn hơn.
Mày vẫn biết mình là một thành viên của câu lạc bộ cầu lông đấy à? Tưởng mình là ông hoàng muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
Trương Tình Tình cũng chống nạnh khó chịu, chửi: "Dạo này cậu giỏi giang quá nhỉ Tần Minh? Suốt ngày đi làm thêm ở đầu thế? Cậu có biết sân cầu không có ai nhặt cầu lông phiền thế nào không? khát nước không có người đưa nước tổn thời gian đến mức nào không?"
Các nữ sinh khác cũng chêm lời: "Đúng rồi đấy Tần Minh, chủ nhiệm tốt với cậu như thế cậu không biết đăng cảm ơn à? Cậu có biết xấu hổ không đấy?"
Một nam sinh nổi đoá: "Chậc, vì không có mày ở đây nên hôm nay tạo nhặt cầu đấy, mày phải cảm ơn tao đó Tần Minh."
Tần Minh cạn lời, các cô các cậu là những đứa trẻ khổng lồ à? Các cô các cậu là sinh viên lớn tổ ra đó rồi mà suốtngày trông chờ anh hầu hạ.
Tần Minh mặc kệ họ, lý do duy nhất anh đến câu lạc bộ cầu lông chỉ vì có Nhiếp Hải Đường, anh hỏi: "Làm sao thế Hải Đường?"
Phương Tiến Thăng tức giận, anh ta cực kỳ ngứa tai gai mắt cái kiểu quan tâm Nhiếp Hải Đường này của Tần Minh.
Rõ ràng chỉ là cái thằng rẻ rách nghèo rớt mồng tơi không tên không tuổi mà suốt ngày mơ mộng ăn thịt thiên nga? Lại được Nhiếp Hải Đường lương thiện suốt ngày bị Tần Minh lừa.
Anh ta mỉa mai: "Cái thằng rẻ rách nhà mày giúp được gì? Không biết tự soi gương xem mình là ai."
Trương Tình Tình cũng nói: "Đây không phải chuyện cậu cần biết, cái thứ vừa nghèo vừa rách như cậu có biết cũng vô dụng."
Những người khác cũng hùa theo: "Cậu ngoan ngoãn xách đồ cho chủ nhiệm là được rồi.""Chuẩn đó, cậu quan tâm mấy chuyện này cũng bằng hoà, trừ khi cậu là con nhà giàu.
"Dọn dẹp sân cầu đi Tần Minh, bọn tao chuẩn bị cần sử dụng rồi...!Tao không muốn nhặt cầu hộ mày nữa đâu."
Nhiếp Hải Đường siết điện thoại như đang đợi tin gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Tần Minh trong bất lực cùng cực: "Tần Minh, nhà tôi...!Haizz, nói cho cậu biết cũng chẳng được tích sự gì, chỉ làm cậu lo thôi."
Tần Minh bảo: "Cậu cứ nói đi, tôi nghe."
Phương Tiến Thăng khó chịu hơn, giữ Tần Minh lại: "Hôm nay mày bị điên à Tần Minh? Tao bảo mày dọn sân cầu, mày..."
Nhưng câu nói của Phương Tiến Thắng bị ngắt quãng bởi Tần Minh đã tóm chặt tay Phương Tiến Thắng, ngón tay bóp mạnh cổ tay làm anh ta nhăn nhó mặt mày vì đau.
Tần Minh cũng hết chịu nổi: "Từ hômnay trở đi Tần Minh tôi không nhặt cầu ở câu lạc bộ cầu lông nữa.
Ai bảo tôi nhặt cầu thì đánh thắng tôi rồi hãng nói.
Tôi nói cho các cậu biết, tôi học đánh đấm từ cấp một, đánh cho đến tận cấp ba, cơ bản đã có mười mấy năm đánh nhau trong trường.
Đừng cậy có mấy đồng tiền bẩn là hay."
Bich!
Cổ tay Tần Minh dùng lực xô Phương Tiến Thắng ngã ra đất.
Phương Tiến Thăng hét í ới, vai phải đập xuống đất làm anh ta đau không đứng dậy được.
Phương Tiến Thăng túa mồ hôi tua tủa vì đau: "Tần Minh mày, mày dám đánh tạo, mày thích chết à? Mày là cái thá gì mà dám đánh tao? Mày chỉ là cái thứ nghèo rớt mùng tơi, có tin tao gọi người xử lý mày không.
Chủ nhiệm, nó, nó đánh tôi." "Cho chết, đàn ông đánh nhau gọi đàn bà can thiệp?"
Trương Tình Tình nhìn lạnh lùng, cô ta không ưa Phương Tiến Thăng, thậm chícòn kém cả Tần Minh.
ít ra Tần Minh là chân chạy vặt sai đâu đi đó, trước khi Phương Tiến Thắng chửi Tần Minh không nghĩ cho kỹ xem cô ta là ai à?
Tần Minh là người các cậu được chửi? Tần Minh là nô tài của Trương Tình Tình cô, chỉ Trương Tình Tình cô mới được chửi.
Nhiếp Hải Đường đi đến, nói: "Các cậu đừng cãi nhau, Tần Minh à, thật ra dạo này giá cổ phiếu tụt liên tục, cổ phiếu nhà tôi bị người khác thu mua với ý đồ xấu.
Đến cả một số cổ đông nhỏ cũng đã bán cổ phiếu họ có.
Dù bố tôi là cổ đông lớn nhưng cũng chỉ giữ bốn mươi phần trăm cổ phần.
Hiện giờ đã có người thu mua bốn mươi mốt phần trăm cổ phần, chẳng mấy nữa công ty của ba tôi sẽ bị người ta cướp mất." "Bên kia là người cùng nghề, giành quyền điều hành công ty của ba tôi không phải để kiếm tiền mà là để lật đổ công ty của ba thôi.""Lần trước hờ có cậu kiếm được chút tiền chơi chứng khoán, tôi định đưa cho ba để giúp một phần nhưng vô ích, tôi ngây thơ quá."
Nhiếp Hải Đường càng nói càng buồn, nước mắt trào khoé mi.
Tần Minh nghe mà cảm thấy như tình tiết trong phim.
Cái kiểu thu mua với dụng ý xấu này rất hay diễn ra trong phim, không ngờ anh lại gặp trường hợp đó ở ngoài đời thực.
Bảo sao Nhiếp Hải Đường buồn thế, nếu là người trong ngành thu mua với dụng ý xấu vậy sẽ có rất nhiều bàn tay ngấm ngầm thao túng.
Hễ mất quyền thì nhà họ Nhiếp sẽ trở thành lâu đài trên cát.
Cùng với công ty lỗ vốn, lùm xùm bê bối, bất lực không bảo vệ được giang sơn mà khó khăn lắm nhà họ Nhiếp mới gây dựng, cuối cùng công ty thua lỗ và nhà họ Nhiếp sẽ suy tàn.
Khi ấy, cổ phần đang giữ cũng chẳng thể đổi thành tiền được nữa.
"Ờ, Hải Đường à tôi có thể." Tần Minhthấy anh phải nhân cơ hội tốt này giúp Nhiếp Hải Đường.
Bip bip!
Một chiếc Benz Maybach thu hút cái nhìn của mọi người, Nhiếp Hải Đường lau nước mắt ngạc nhiên: "Anh trai đến tìm tôi."
Mọi người nuốt nước miếng, xe đỉnh quá.
Có nữ sinh u mê: "Không biết anh trai Hải Đường có vợ chưa, không biết tôi có cơ hội không."
Một nữ sinh khác khinh bỉ: "Với cái mặt chi chít mụn đó của cậu thì đừng có mo."
Một đám đi theo Nhiếp Hải Đường qua chỗ chiếc xe, Nhiếp Chính Minh thấy em gái là nói ngay: "Sắp xếp cho em chuyện ba nói lần trước "
Nhiếp Hải Đường giật thót, ngoảnh lại nhìn Tần Minh trong vô thức.
Tần Minh khó hiểu ra mặt, có liên quan gì đến anhà?
Nhiếp Hải Đường từ chối: "Em không đi được không anh?"
Nhiếp Chính Minh siết nắm đấm, xoa đầu Nhiếp Hải Đường yêu thương: "Nếu cô cả nhà họ Mộc thích anh sẽ không cần em đi nữa.
Nhưng người ta không thích anh, anh xin lỗi em."
Nhiếp Hải Đường buồn bã, yên lặng ngồi vào xe không nói gì nữa.
Trương Tình Tình thò đầu qua cửa sổ: "Cậu phải đi thật à Tiểu Đường?"
Nhiếp Hải Đường ầng ậng nước mắt: "Ừ, nhà gặp chuyện nghiêm trọng thể tớ không nhắm mắt làm ngơ được.
Tớ không sao đâu, cậu yên tâm Tình Tình.
A phải rồi, đừng nói cho Tần Minh biết chuyện tớ đi xem mắt."
Mọi người nhìn theo chiếc xe chở Nhiếp Hải Đường đi, rất nhiều người không biết xảy ra chuyện gì vội vàng hỏi Trương Tình Tình.Nhưng mà Trương Tình Tình nóng tính, cô ta xù lông nhím: "Chẳng có chuyện gì hết, về đánh cầu đi phiền chết được."
Trương Tình Tình đi qua Tần Minh còn hậm hực: "Cái đồ vô dụng, không biết nhắc đến cậu làm gì nữa."
Tần Minh càng thấy khó hiểu hơn, anh có biết gì đâu.
- --------------------.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK