Tần Minh nói: “Không có gì, anh chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của Hoàng Thư Đồng thôi, ai ngờ cô ta không chỉ sập cửa trước mặt anh mà còn mắng chúng ta có quan hệ mập mờ. Hừ, cũng không tự nhìn lại mình xem, cả ngày chỉ nhớ thương cái tên Bạch Tĩnh Thần kia, ha ha."
Nhân lúc xung quanh không có ai, Tần Minh bèn nhanh chóng kéo Lâm Vũ Nhu vào phòng.
Trong nhà nghỉ đặc biệt này có rất nhiều phòng, ngoài kết cấu tứ hợp viện ra thì còn có một tòa lầu nhỏ ở bên cạnh, cũng đã được cải tạo thành phòng cho thuê.
Để tránh bị phát hiện, Tần Minh kéo Lâm Vũ Nhu trốn vào trong tòa lầu nhỏ.
Lâm Vũ Nhu nói: “Như vậy không hay cho lắm nhỉ?”
Tần Minh bực bội nói: “Cứ như này đi, anh cũng đâu phải Triệu Chính Ngôn thật. Vốn dĩ Triệu Chính Ngôn cũng nói rằng đã từ bỏ cô ta rồi. Anh vừa mới đi chữa bệnh đau bụng cho cô ta, còn đợi cô ta quay xong nữa, anh đã tận tình tận nghĩa lắm rồi đấy. Hải Đường, em đừng sợ, anh sẽ không bị lộ tẩy đâu. Chỉ cần Triệu Chính Ngôn không quay lại Bắc Kinh, chưa chắc đã tìm được người thứ hai trên đời này có ngoại hình giống anh ta. Cho dù cô ta có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa thì khi nhìn thấy khuôn mặt này của anh, còn có chiều cao gần như tương đồng này thì cô ta cũng sẽ không nghi ngờ đâu.”
Lâm Vũ Nhu nghe vậy thì cắn môi, hỏi: “Vậy..
Tần Minh cười xấu xa, một tay ôm lấy Lâm Vũ Nhu, anh nói:
“Vậy tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi. Chao ôi... cửa sổ của nhà nghỉ này đều được làm bằng vật liệu gỗ cổ, không cách âm. Anh sợ đêm nay em kêu hỏng cổ họng khiến bọn họ không ngủ được, vì thế đêm nay anh tạm tha cho em một lần nhé, em sẽ không trách anh chứ?"
Lâm Vũ Nhu giả bộ làm kiêu, nói với giọng đưa đẩy: “Ơ kìa, đáng ghét, ai muốn làm chuyện đó với anh chứ.”
Tần Minh cười híp mắt, vươn tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Vũ Nhu, anh ngửi mùi hương trên cơ thể của cô ta.
Tần Minh đột nhiên ngẩn người, mùi hương này rất khác lạ!
Đây không phải là loại nước hoa mà Nhiếp Hải Đường thường dùng, bởi vì nước hoa mà cô dùng rất đặc biệt, còn người phụ nữ trước mắt mà anh đang ôm có mùi không giống.
Không phải là không thơm, mà là không phải mùi hương thuộc về Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh hỏi: “Em đổi nước hoa rồi hả?"
Lâm Vũ Nhu nói dối: “Vâng, khi nãy anh không ở đây, em đã tán gẫu một lúc với Lâm Vũ Nhu, cô ta chia sẻ cho em một loại nước hoa nên em dùng thử.
Bây giờ Lâm Vũ Nhu đang mang gương mặt của Nhiếp Hải Đường, trong lòng cũng hơi sợ hãi, cô ta không rõ hai người quen thuộc đến mức nào, hình như hiện giờ đã đến mức ngủ chung với nhau thì chắc hẳn quan hệ đã rất thân mật, cô ta sợ giả mạo lâu sẽ dễ bị tay.
Lâm Vũ Nhu dứt khoát sà vào lòng Tần Minh, hỏi: “Vừa rồi anh nói với em, anh suýt chút nữa đã bị trùng của Lâm Vũ Nhu hại chết là có ý gì?
Tần Minh ôm Lâm Vũ Nhu với vẻ mù mờ, nói:
“Chẳng phải trước đây em bị lừa đến lâu đài cổ nước Đức để xem mắt với tên Tần Thọ đó sao? Lúc anh đến cứu em thì gặp cô ta, ừm... cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ là anh mắc bẫy của cô ta, suýt nữa thì toi đời, nhưng cuối cùng vẫn không sao.
Làm Vũ Nhu nghe vậy thì cơ thể run lên, mặc dù lúc nãy cô ta đã dự đoán trước, nhưng sau khi có được lời chứng thực từ chính miệng Tàn Mình thì cô ta vẫn rất kích động.
Cuối cùng cũng tìm được rồi, tên khốn “chơi gải chùa" nhà anh.
Lồng ngực Lâm Vũ Nhu phập phồng lên xuống, cảm xúc của cô ta dần vỡ vụn và mất kiểm soát.
Cô ta thong thả nói: “Anh biết không?” “Hả?" Tần Minh nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Vũ Nhu, hỏi: “Cái gì cơ?”
Lâm Vũ Nhu chậm rãi lên tiếng: “Vừa rồi khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, rất khác thường. Vì thế tôi đã luôn theo dõi anh, quan sát tất cả những điều anh làm, lúc đầu tôi thật sự nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Tần Minh vẫn ngốc nghếch nói: “Anh biết rồi, em phát hiện ra anh không phải Triệu Chính Ngôn, em đúng là con quỷ nhỏ thông minh.
Lâm Vũ Nhu tiếp tục nói: “Cho đến khi tôi nhìn thấy những hành động, cử chỉ thân mật của anh với Nhiếp Hải Đường, tôi lại càng cảm thấy không ổn rồi." "!!"