Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Minh nhìn về phía đó, đây chẳng phải Hạ Linh - vợ chưa cưới của Viên Hạo Hoa sao? Sao cô ta lại đi theo tới đây? 

Anh nhìn Hạ Linh một lúc lâu, người phụ nữ này ăn mặc rất thời trang. Áo hai dây màu đen, chân váy ngắn đỏ đậm để lộ đôi vai và cánh tay ngọc ngà cùng đôi chân dài. Vẻ ngoài của cô ta khá ổn, rất non nớt, có điều không lọt được vào mắt xanh của Tần Minh. Ngực cô ta chỉ ở mức bình thường, mà Tần Minh thích ngực lớn như những người đẹp Liêu Thanh Tuyền, Tôn Thường Hi, Nhiếp Hải Đường. 

Tần Minh hỏi: “Cô Hạ có chuyện gì vậy?” 

Hạ Linh uốn éo ỏn ẻn nhích lại gần rồi bảo: “Đại sư Tần... Vừa nãy anh đi vội vàng như vậy, có phải ba tôi đã xảy ra chuyện gì không?” 

Tần Minh tỏ vẻ nghĩ lại còn rùng mình: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu không tôi sẽ tổn thọ” 

Hạ Linh cũng không đi sâu vào vấn đề này, cô ta lại ỏn ẻn nói: “Vậy thôi anh đừng nói nữa. Nhưng mà người ta vẫn chưa được làm quen đàng hoàng với anh đâu. Đại sư Tần có năng lực như vậy, sau này người ta cũng muốn tìm anh xem bói” 

Tần Minh cười khẽ: “Cô Hạ à, dù trời Nam hay đất Bắc, xa cách nhau chỉ là quá khứ. Tôi là người ít học, sợ phạm sai lầm nên không dám tuỳ tiện xem bói cho người khác, nhưng nếu có duyên chúng ta vẫn sẽ gặp lại, chưa biết chừng tôi có thể xem cho cô” 

Nói xong Tần Minh chuẩn bị lên xe, anh cũng lười ứng phó với người phụ nữ này. 

Nhưng Hạ Linh đã đi trước một bước, một mùi thơm xộc vào mũi anh, cơ thể mảnh mai của cô ta lập tức chui vào trong xe. 

Tần Minh thầm rủa trong lòng, người phụ nữ này không biết xấu hổ à? 

Nhưng Tần Minh vẫn phải nở nụ cười, là một thầy bói thì nhất định. phải giữ trên mặt nụ cười tươi, đây gọi là kiềm chế. 

Kể từ khi Tần Minh đọc cuốn tự truyện của Trương Toàn Chân, anh cảm thấy nụ cười thường trực trên môi Trương Toàn Chân có thể là nụ cười giả tạo. Ông ta luôn hoà nhã gần gũi với mọi người, nhưng có lẽ trong lòng thường xuyên chửi rủa, mắng chửi mười tám đời tổ tiên 

người ta. 

Tần Minh cũng ngồi vào, vắt chéo chân rồi búng tay ra hiệu cho A. Long đi lòng vòng xung quanh trước. 

Hạ Linh đặt tay lên vai Tần Minh rồi nói: “Ồ, đại sư Tần còn lừa người ta. Anh đẹp trai hào phóng, đi Mercedes Maybach mà lại ăn mặc như nhà quê, khiêm tốn như anh thật sự hiếm thấy. Nhưng chúng ta gặp nhau chẳng phải duyên phận ông trời sắp đặt sao?” 

Tần Minh bị sặc mùi nước hoa trên người Hạ Linh, anh không phải người tuỳ tiện, cũng sẽ không nghĩ người khác tuỳ tiện như vậy. 

Nhưng bây giờ anh có một dự cảm mãnh liệt, chỉ cần anh nói một câu là Hạ Linh có thể lập tức cởi quần áo trên xe để phục vụ anh. 

Tần Minh không vì cô ta đặt tay lên vai mà hạ thấp người, anh cố ý tỏ ra quyến rũ rồi bình tĩnh nói: “Cô Hạ muốn ăn tôi sao? Được rồi, cô nói đi, cô muốn tôi xem gì cho cô? Hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần” 

Hạ Linh vẫn luôn quan sát ánh mắt và biểu cảm của Tần Minh, thấy Tần Minh cúi xuống nhìn mình rồi lại lập tức di chuyển ánh mắt, đây không phải là sự thẹn thùng của trai tân ngây thơ sao? 

Đây là đạo sĩ trẻ tuổi và giàu có sao? 

Thật ra Hạ Linh đã tiếp xúc với con cái của một số người theo tôn giáo, họ đi du học đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, quần là áo lượt khoe giàu, cô ta nghĩ Tần Minh cũng thuộc kiểu đó. 

Tuổi còn trẻ thế này thì có thể có năng lực gì? Phần lớn là dựa vào năng lực của ba, lấy tiền của gia đình để khoe khoang. 

Ban đầu Hạ Linh nghe Tần Minh nói bỏ ra vài trăm triệu để giúp anh trai lo liệu hôn lễ, sau đó thấy bài báo Tần Minh giúp nhà họ Mộc vượt qua cửa ải khó khăn, rồi lại thấy anh đi Mercedes-Benz, trong đầu cô ta đã nảy ra một ý tưởng. 

Đó là đá Viên Hạo Hoa, dựa vào anh chàng đẹp trai, trẻ tuổi, giàu có lại khiêm tốn này chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Kiểu gì cũng tốt hơn loại ăn bám ba mẹ như Viện Hạo Hoa. 

Tìm đàn ông đương nhiên phải tìm người nhiều tiền hơn, đáng tin cậy 

hơn rồi. 

Đàn ông như một món hàng, không sợ hết hàng chỉ sợ có món hàng tốt hơn. 

Cô ta tự nhận mình có sắc đẹp, không lo anh chàng đẹp trai, ngây thơ lại giàu có này không cắn câu. 

Nhưng Tần Minh thật sự thấy ghét, trong lòng anh đang thầm đánh giá, cô ta còn chẳng bằng Lý Mộng, dáng người Lý Mộng đẹp hơn cô ta nhiều, đấy là chưa kể những cô gái khác mà anh quen đều rất đẹp. 

Dù sao đã ăn quen sơn hào hải vị, đột nhiên quay ra ăn rau và cơm trắng, bạn có chịu được không? 

Hạ Linh cười tít mắt dựa vào người Tần Minh, cất giọng ỏn ẻn, kéo tay Tần Minh đặt lên ngực mình rồi bảo: “Đại sư Tần xem giúp người ta đi, phải làm sao chỗ này của người ta mới lớn lên được?” 

Đù má, mặc dù nhìn không lớn nhưng vẫn là có, còn khá ẩm nữa. 

Kít. Đột nhiên có tiếng xe phanh gấp. 

A Long đang lái xe bỗng cho xe dừng lại dưới con đường có bóng cây xanh mát, ít ô tô. Không biết anh ta lấy đâu ra một chiếc hộp, sau đó nói mà không quay đầu nhìn lại: “Cậu chủ à, tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại” 

Mon! A Long anh có ý gì hả? Lẽ nào tôi sẽ chơi trò rung xe ở đây? 

Mà anh cầm điếu thuốc hút ở nơi chỉ cách mười bước chân, anh đi vệ sinh cái con khỉ gì? 

“Cậu chủ?” Hạ Linh nghe thấy xưng hô vệ sĩ kiêm tài xế gọi Tần Minh thì lòng càng chắc chắn hơn, có lẽ Tần Minh là con trai ông trùm theo tôn giáo nào đó, chắc chắn rất giàu có. 

Hạ Linh vui mừng dựa cả người vào lòng Tần Minh, tay còn lại lần mò khuôn ngực rắn chắc của anh, cô ta ghé sát tại anh nói: “Đạo trưởng là... Bàn tay đã làm phép của các anh, sờ vào đây có khiến nó lớn hơn không?”. 

Tần Minh nhân cơ hội sờ soạng hai lần rồi rút tay về, nghiêm mặt nói: 

“Chúng tôi không thờ Như Lai thì làm phép cái gì? Tay chúng tôi để bắt yêu tinh, giống như cô vậy.” 

Hạ Linh áp sát người về phía Tần Minh: “Ô... hì hì, yêu tinh tôi đây đã rơi vào tay đạo trưởng rồi, đạo trưởng phải thương yêu người ta đấy.” 

Tần Minh không ngờ Hạ Linh lại chủ động như thế. 

Anh cũng không ngờ A Long lại hiểu chuyện đến vậy. 

Nhưng bảo anh thật sự làm gì đó với Hạ Linh ở trên xe thì đó là điều không thể. 

Tần Minh nói: “Cô Hạ, mời cô xuống trước đã. Tôi rất tò mò không biết điểm gì ở tôi thu hút cô vậy? Là tiền của tôi sao?” 

Thấy Tần Minh vẫn thờ ơ như vậy, Hạ Linh hơi sốt ruột. Cô ta không có sở trường gì, chỉ dựa vào chút nhan sắc và tuổi trẻ mà thôi, nếu Tần Minh không chịu chiêu này thì cô ta cũng hết cách. 

Hạ Linh yếu đuối đáng thương hỏi: “Đại sư Tần, lẽ nào anh không thích tôi sao? Tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh tin không?” 

Tần Minh bật cười lớn tiếng rồi cầm chiếc điện thoại Huawei lên, màn hình khoá điện thoại của anh là hình Mộc Tiêu Kiều, hình nền là Nhiếp Hải Đường. 

Anh khinh thường nói: “Họ là bạn gái tôi, cô Hạ nghĩ mình có thể so sánh với họ không?” 

Hạ Linh giật mình, nhìn ảnh trên điện thoại di động Tần Minh. Cho dù là Mộc Tiêu Kiều hay là Nhiếp Hải Đường thì diện mạo và khí chất của họ đều hơn hẳn cô ta, điều này khiến cô ta tự ti mặc cảm. Dù là phụ nữ, cô ta cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp của hai cô gái này. 

Bầu không khí trở nên gượng gạo, mỹ nhân kế của Hạ Linh thất bại khiến tình cảnh của cô ta lập tức trở nên bất ổn. 

Tít tít... Đúng lúc này Olmei, người phụ trách thu thập thông tin tình báo gửi tin nhắn đến, chính là thông tin về gia đình Hạ Linh. 

Tần Minh thuận tay mở ra đọc, vừa nhìn đã thấy chán, anh cười nhạo: 

“Chậc chậc, lần này hay rồi đây cô Hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK