Hai bảo vệ gác cửa đưa mắt nhìn nhau, cười nói: “Ba trăm tệ, anh bố thí cho ăn mày à? Đại gia ra vào chỗ chúng tôi, tùy tiện đưa chút tiền boa cũng đã hơn năm trăm rồi. Nếu để người không biết từ đầu đến như anh vào rồi xảy ra chuyện thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Tần Minh thế mà lại bị người ta khinh thường? Boa ba trăm tệ còn không đủ? Đưa nhiều hơn thì phí sinh hoạt tháng này của anh thành vấn đề rồi.
Tần Minh ngoắc ngón tay, nói: “Hai người, chậc... biết tôi là ai không? Tôi là học trò của Trương chân nhân, hai người cũng không tìm hiểu xem Trương chân nhân là ai, lại dám chặn tôi?”
Hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt không chút cảm xúc, một người lấy bộ đàm ra: "Ở cửa có một thằng điên đang gây sự, cử thêm vài người đến, over.
Tần Minh nghe thấy thế, mẹ kiếp, xem anh là thằng điên à? “Đệch, cái tên ông Trương không dễ dùng. Tần Minh phát hiện tên Trương Toàn Chân chỉ có tác dụng với người giàu, có thể thấy bình thường Trương Toàn Chân lừa gạt người ta thế nào.
Anh vội nói: “OK, OK. Chúng ta đều là người lịch sự, đừng động tay động chân”
Tần Minh lùi lại, buồn bực gãi đầu, quả nhiên là đến địa bàn của người lạ thì khó mà đối đầu với người địa phương.
Triệu Chính Ngôn cũng lông bông quá, đường đường mang trong mình dòng máu của nhà họ Triệu giàu có hàng đầu mà lại không có chút mạng lưới quan hệ nào, đi đến đâu cũng gặp trắc trở.
Lúc Tần Minh đang xoắn xuýt thì đột nhiên một chiếc Maybach dừng lại ở ngã tư, một nam hai nữ bước xuống xe.
Người đàn ông toàn thân đều là đồ hiệu, vest đen, chân duỗi ra, lắc chiếc đồng hồ hàng hiệu Patek Philippe trên cổ tay, dáng vẻ hiên ngang như kẻ chiến thắng cuộc đời.
Còn hai người phụ nữ, Tần Minh quen với một trong hai, đó chẳng phải là Bạch Ngọc Thuần sao?
Vãi, mấy tháng không gặp, Tần Minh cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Trước đây Bạch Ngọc Thuần rất ngây thơ xinh đẹp, được cư dân mạng ở làng đại học bình chọn là hoa khôi bình dân, tất nhiên là cô ấy mộc mạc, có vẻ đẹp tự nhiên.
Mà bây giờ, cuối cùng Bạch Ngọc Thuần đã nhận ba ruột, trở thành cô chủ nhà giàu
Bạch Ngọc Thuần vừa rời khỏi thành phố Quảng hai tháng, thỉnh thoảng hai người nhắn tin nói chuyện với nhau, chỉ là thời gian càng lâu thì liên lạc càng ít. Chủ yếu là Tân Minh không chủ động, sau đó lại bận chấn chỉnh nội bộ, xếp việc cho người của mình, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, người ta là con gái nên sẽ thấy chán.
Ấn tượng của Tần Minh về Bạch Ngọc Thuần là hôm ở hồ không tên của làng đại học, cô ấy hát bài "Công tử đi về hướng Bắc trước khi rời đi.
Bạch Ngọc Thuần của hiện tại mặc một chiếc váy màu tím nhạt lộ ra bờ vai trắng nõn và thanh tú, đeo sợi dây chuyền kim cương Bulgari lấp lánh, hoa tại kim cương máu Cartier, mang đôi giày cao gót có lông thiên nga đen, toát ra vẻ cao quý của cô chủ nhà giàu.
Bạch Ngọc Thuần thay đổi rất nhiều, dáng người mảnh mai cao ráo, lộ ra bờ vai thanh tú và khuôn ngực đầy đặn, mái tóc uốn xóa ngang vai, đường cong cơ thể nóng bỏng, đầy nét quyến rũ của phái nữ.
Cô ấy đã từ một cô gái xinh đẹp mộc mạc và trẻ trung trở thành một cô chủ cao quý giàu sang.
Tần Minh không khỏi thầm khen ngợi: “Sen trắng hồn nhiên không tì vết, duyên dáng bên hồ buổi sớm mai.
Người phụ nữ tay trong tay bên cạnh Bạch Ngọc Thuần cũng xinh đẹp, hơn nữa Tần Minh cảm thấy hơi quen.
Khuôn mặt trắng nõn, đường nét mềm mại, đôi mày mỏng, mang theo chút cảm giác không nhiễm khói bụi trần gian.
Đôi mắt to quyến rũ nhấp nháy, thông minh lanh lợi, chỉ cần mắt sáng lên là nghĩ ra một ý tưởng hay.
Hàng mi dài, cái mũi hồng xinh đẹp, miệng căng mọng chúm chím như hoa đào, mái tóc dài suôn mượt, có vài lọn tóc rủ bên tai.