Cho nên, bà ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái mình. Tên Tần Minh đáng chết kia đã làm con gái bà ta có thai rồi!
Tôn Nhân Lý và Dương Lộ chỉ có một đứa con gái như vậy, cho dù con gái có hơi nổi loạn nhưng không ngờ lại tới mức có thai trước khi cưới. Chuyện này truyền đi sẽ làm nhà họ Tôn mất mặt, bị đóng trên cột sỉ nhục mất.
Đám phụ nữ quyền quý ở Bắc Kinh sẽ nói ra nói vào về vấn đề được xem là rất phổ biến ở Hoa Hạ này, sẽ truyền đi những lời rất khó nghe.
Lâm Viễn Vọng ở phía khác híp mắt nhìn Tôn Thường Hi, quan sát một lúc lâu mới nói: "Hình như con bé nhà họ Tôn đã có thai rồi. Sao con lại kém vậy? Đã hai lần rồi mà con vẫn không có thai à?"
Lâm Vũ Nhu uất ức bĩu môi nói: "Con đầu thể khống chế được chu kỳ an toàn chứ!"
Lâm Viễn Vọng lại nói: "Bây giờ cả tộc đều lo nát lòng về chuyện hôn nhân của con. Nếu con không có thai, sao cứ nhất quyết phải là Tần Minh mới được chứ? Xã hội bây giờ rất tiên tiến, cưới vợ đâu phải cưới màng trinh. Con thật sự chọn cậu ta à?"
Lâm Vũ Nhu đỏ mặt, nhớ lại từng chuyện giữa mình với Tần Minh trước đây. Cho dù anh thường hung dữ với cô ta nhưng từ trước tới nay chưa từng ghét bỏ cô ta, lúc cô ta và nhà họ Lâm gặp khó khăn, anh đều ra tay giúp đỡ.
Lâm Vũ Nhu đã bị khí chất anh hùng của Tần Minh thu hút. Cho dù anh từ chối hết lần này tới lần khác, cô ta trái lại càng thích anh hơn. "Ba, con chọn anh ấy" Lâm Vũ Nhu gật đầu khẳng định.
Lâm Viễn Vọng thở dài khi nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng lại có phần hạnh phúc của con gái, chỉ cảm thấy bất kể là xuất thân hay ngoại hình của con gái mình đều đứng hàng đầu trong nước lại gặp phải người đàn ông cao cấp hơn về mọi mặt như Tần Minh chứ? Con gái vừa gặp cậu ta thì đúng là dang dở cả một đời.
Nhưng ai bảo ông ta nuông chiều con gái? Dù chuyện giữa hai đứa có thành công hay không, ông ta cũng phải thử một lần. "Ông Tần, cô Tần...
Ông ta vừa dứt lời, Tôn Nhân Lý ở bên kia cũng nói: "Ông Tần, cô Tần...
Hai bên nhìn nhau và đều nhăn mặt nhíu mày, cảm giác hơi khó chịu?
Tần Mặc nhìn thấy thành viên quan trọng của nhà họ Tôn và nhà họ Lâm đều dẫn theo con gái của mình tới đây, bà đã nhanh chóng đoán ra được lý do nên tiện thể hỏi luôn: "Các ông... tìm Tần Minh à?"
"Không sai."
Lâm Viễn Vọng và Tôn Nhân Lý đồng thanh nói.
Tần Mặc nói: "Tôi sợ là mình không có quyền quyết định chuyện của nó đâu. Tôi còn chưa chắc nó có nhận người mẹ như tôi không nên các ông phải chờ nó về rồi nói chuyện vậy.
"Vậy bao giờ cậu ta mới về?"
Dương Lộ bất mãn. Tần Minh có thể chờ nhưng đứa trẻ trong bụng con gái bà ta không thể chờ được.
Tần Mặc cũng nhíu mày, thầm nghĩ: "Sao... thằng nhóc này đào hoa thế? Mà thôi, mình cứ ném lại cho con trước đã."
Lúc này, Tần Minh đang ở Okinawa của Nhật chợt hắt hơi một cái.
Anh khẽ xoa mũi, nghĩ thầm: "Chà, em gái nào nhớ mình thế? Ôi, mình không dám mở máy nữa, không chừng bị gọi cho nổ điện thoại mất.
Khương Thành Vũ ở bên cạnh chợt nói nhỏ: "Cậu chủ, chúng ta bị người ta theo dõi. Đối phương có không ít người nhưng tôi không rõ là bạn hay thù"
Tần Minh nhíu mày, mắng: "Đáng chết, tôi đi xem hội làng cũng không được yên. Ở đây rất đông người lại đang là tết Dương lịch, bọn họ sẽ không tùy tiện ra tay đâu. Anh dặn mọi người cẩn thận đấy. Bao giờ thì người Ám Bộ mới tới thế?"
Khương Thành Vũ nói: "Ba nhánh Ám Bộ của hệ thống Kyushu tổng cộng có một trăm người đã tỏ thái độ rõ ràng chỉ ủng hộ một mình cậu chủ. Trước mắt, bọn họ đã phải năm mươi người qua, đại khái phải mất một giờ mới tới đây. Người từ hệ thống bên Honshu qua, nếu ngồi tàu cao tốc Shinkansen sẽ chậm hơn một chút."
"Chỉ ít người vậy thôi à?" Tần Minh buồn bực nói.
Khương Thành Vũ giải thích: "Trong nước Nhật vẫn tương đối an ninh, hơn nữa Ám Bộ của chúng ta còn khống chế mấy băng đảng xem như lực lượng phối hợp. Hơn nữa, tổ chức Ám Bộ bên Nhật Bản được phép tự mình phát triển sự nghiệp. Ám Bộ trong hệ thống Kyushu kinh doanh rất nhiều casino và các ngành nghề mại dâm, chắc hẳn nhất thời không rút được người ra" ".."