Tần Minh hỏi: “Ông cụ đã không sao vậy chúng tôi có thể đi rồi nhỉ? Hay là đợi ông cụ làm một số kiểm tra rồi mới để chúng tôi đi?"
Bà Tôn vội nói: “Đại sư muốn đi thì tất nhiên không ai dám cản, nhưng để tỏ tấm lòng. hãy để người của tôi đưa đại sư và cô gái này về nhé.
Tần Minh lập tức không vui, bà không đích đưa về mà cử thuộc hạ, đây là đang xem thường anh à? “Đợi đã!” Lúc này, một người đàn ông mặc vest từ trong xông ra nói: “Ba muốn nói chuyện với cô ta, không được đi.
Tần Minh lập tức đứng trước Nhiếp Hải Đường để bảo vệ, nói: “Tôi đã cứu người sống lại rồi, tôi còn chưa tính phí với các người, các người muốn thế nào nữa? Được đẳng chân lần đằng đầu, cẩn thận gặp họa.
Người đàn ông mặc vest cười nói: “Ha ha, đại sư, chúng tôi không biết đại sư là bậc cao nhân, có đắc tội thì mong đại sư tha thứ. Xin đại sư đừng làm phép, chúng tôi cũng quen biết với Trương chân nhân, dịp lễ tết tặng không ít quà cáp. Chỉ là ba tôi nhất định muốn gặp cô gái này, có chuyện muốn nói, tôi làm con trai.
Nhiếp Hải Đường lên tiếng: “Được thôi, ông cụ đã không sao, đó là chuyện tốt nhất rồi, ông cụ muốn hỏi gì tôi thì tôi cũng không
Tần Minh kéo Nhiếp Hải Đường lại, nói: “Nếu là lừa cậu thì sao?”
Nhiếp Hải Đường nhẹ nhàng đẩy tay Tần Minh ra, bảo: “Triệu Chính Ngôn, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện của tôi.
Haiz, Tần Minh nhìn hành động Nhiếp Hải Đường đẩy tay anh ra, tỏ vẻ vô cùng xa lạ, anh vừa vui lại vừa buồn rầu.
Tất nhiên vui là vì Nhiếp Hải Đường rất có giới hạn và nguyên tắc, buồn là vì anh không phải Triệu Chính Ngôn mà, thân mật với Nhiếp Hải Đường một chút cũng bị bài xích nữa.
Hai người lại đi vào, một nhóm người nhìn chằm chằm cả hai, Nhiếp Hải Đường hỏi: “Ông tìm cháu ạ?”
Ông cụ Tôn vừa thấy Nhiếp Hải Đường thì nói: “Phải phải phải, cháu gái, may mà có cháu. Lúc đó tim tôi khó chịu, choáng váng muốn gục, thấy cháu vứt cả xe điện xông đến đỡ tôi nên tôi mới không ngã. Tôi nợ cháu một câu cảm ơn, với cả tôi sợ cháu bị hiểu lầm nên vội tìm cháu tới đây. Vừa rồi mấy đứa con không ra gì này của tôi không gây khó dễ cho cháu chứ?"
Mọi người nghe xong, hóa ra Nhiếp Hải Đường thật sự không hề nói dối, quả thực là cô sốt sắng cứu người.
Bà Tôn hổ thẹn cúi đầu, hiểu lầm lớn rồi.
Nhiếp Hải Đường nghe thế cũng bớt buồn, tươi cười nói: “Ông không sao là tốt rồi, là cậu Triệu này đã cứu ông, thực ra cháu cũng không giúp được gì.
Ông cụ Tôn hỏi: “Người này là..
Tần Minh khách sáo chắp tay lại, nói dối: “Chào ông Tôn, tôi là Triệu Chính Ngôn, học trò của đạo trưởng Trương Toàn Chân chưởng môn của Hổ Long Sơn, học được của thầy một vài kiến thức sơ sài, xin quỷ thần tiếp mệnh, may mà thành công.
Mọi người nghe xong thì ngơ ngác không hiểu gì, còn xin quỷ thần tiếp mệnh, có phải giả quá không? Cập nhật chương m*ới nhất tại TгцуenАРР.cом
Nhưng bọn họ cũng không thấy Tần Minh làm như thế nào, bệnh viện bảo không cứu được nữa nhưng Tần Minh lại cứu được, bây giờ cũng không thể dị nghị được đúng không? Có thể nào thì cũng phải thuận theo lời của Tần Minh, Tần Minh nói cái gì thì chính là cái đó.
Ông cụ Tần cười nói: “Hóa ra là trò giỏi của Trương đại sư, quả nhiên tài không đợi tuổi . Tháng trước tôi mới gặp Trương đại sư, tôi với ông ấy cũng là bạn tốt nhiều năm rồi. Đây đúng là duyên phận, cảm ơn cậu đã cứu cái mạng của tôi. Không biết lần làm phép này cậu tính phí thế nào? Đã là xin quỷ thần tiếp tục mạng sống cho tôi thì ắt hẳn sẽ tổn hại đến công đức của cậu."
Tần Minh nở nụ cười thần bí, ông cụ này lại thuận theo lời anh như vậy, anh nói: “Ông Tôn, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tiền tài là vật ngoài thân, chúng ta tích đức lập công là vật báu vô giá. Ông cứ tùy tâm là được rồi.
Bà Tôn lên tiếng: “Ba, chuyện này để con bàn bạc với đại sư là được rồi, ba vừa tỉnh lại, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Ông cụ Tôn che trán nói: “Được rồi, giao cho con vậy.