Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Minh vừa nghe vậy thì trong lòng lập tức thấy khó chịu, “chồng chưa cưới” hờ vẫn đang ở đây, cô tìm người đàn ông khác làm gì?

 

Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của Triệu Chính Ngôn biết để vào đâu?

 

Tần Minh buồn bực hỏi: “Hai người đang làm gì vậy? Chẳng phải hai người đã đến ở trong khách sạn boutique rồi sao?”

 

Trợ lý nữ cười khổ, đáp: “Ban tổ chức chương trình không làm rõ số lượng người, số lượng phòng đặt trước không đủ, nhóm nữ mà bọn họ quản lý đã dọn vào rồi, còn lại đều là khách mời. Trong số khách mời thì Tiểu Đồng nhà chúng tôi là đàn em và nhỏ tuổi nhất, hơn nữa cũng ít kinh nghiệm nhất nên đã nhường phòng của mình cho người khác. Lúc muốn đặt phòng lại thì hết phòng rồi. Vừa rồi tôi vẫn luôn tìm nhà nghỉ đặc biệt và khách sạn ở những nơi khác, thế nhưng tối nay khách sạn đã được người ta bao hết rồi, nhà nghỉ khác cũng không còn phòng trống nữa, thật là trùng hợp. Vì thế Tiểu Đồng nói rằng cứ trở về trong đêm là được.

 

Tần Minh rút ra một tấm thẻ phòng, nói: “Tôi đã đặt phòng ở khách sạn boutique, hai người ở phòng của tôi đi.

 

Hoàng Thư Đồng lên tiếng: “Không cần đầu, anh tưởng chỉ có hai chúng tôi thôi sao? Còn có hai vệ sĩ nữa cơ. Tiểu Lệ, báo tin cho Bạch Tĩnh Thần, bảo anh ấy đến đón tôi.” 

“Khoan đã.” 

Sắc mặt Tần Minh trở nên u ám, thật sự không phải là anh muốn như vậy, mà là vì anh đang nghĩ cho danh tiếng của Triệu Chính Ngôn.

 

Lần trước anh nhập viện, mấy cô gái này đã chạy ra khỏi bữa tiệc của cậu cả nhà họ Hạ, sau đó tìm tên họ Bạch kia. Bây giờ đã hơn nửa đêm, “chồng chưa cưới” của cô ta vẫn đang ở đây, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, Triệu Chính Ngôn còn có mặt mũi gặp người khác sao?

 

Dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Tần Minh cũng không thể không nghĩ cho danh dự của Triệu Chính Ngôn được.

 

Anh nói: “Được rồi, đã muộn như vậy rồi, có thể đi đầu được chứ? Đi theo tôi đến ở trong nhà nghỉ đặc biệt bên kia đi, bên đó có rất nhiều phòng trống.

 

Tần Minh nghĩ, dù sao tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn gặp nhiều người như thế, chỉ e đêm nay là một đêm không yên bình, vẫn nên điều chỉnh tâm tư, bình an qua đêm nay đã rồi nói sau.

 

Tần Minh thầm nghĩ: “Dù sao thì bây giờ mình cũng học cùng trường với Hải Đường, hiện tại mình còn được xếp vào ở trong phòng đơn, sau này còn phải lo sẽ không có cơ hội sao? Cứ nóng vội thì sao thành công được."

 

Tần Minh quyết định xong xuôi thì sắp xếp cho bốn người Hoàng Thư Đồng đến ở trong nhà nghỉ mà anh đã bao.

 

Tần Minh đã quay về, còn dẫn theo nhóm người Hoàng Thư Đồng dọn dẹp vào ở trong nhà nghỉ.

 

Còn Nhiếp Hải Đường – người đang pha trà trên bàn trà đã tắm rửa và thay quần áo, cô đổi sang một bộ sườn xám dài, nhìn cả đám Tần Minh bằng ánh mắt khó hiểu.

 

 

Hoàng Thư Đồng nhìn thấy Nhiếp Hải Đường, mà rõ ràng nhà nghỉ này đã được bao trọn rồi, cũng không có khách nào khác, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi hơn.

 

Tần Minh giải thích: “Không chỉ có mình cô ấy mà còn có người khác nữa mà. Cô cả nhà họ Lâm ở Tương Tây cũng ở đây, cô đừng hiểu lầm. Nếu cô không tin thì tôi đưa cô đến gặp cô ta.

 

Hoàng Thư Đồng nghiêm mặt chất vấn : “Triệu Chính Ngôn, anh nghĩ tôi hiểu lầm anh cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà.”

 

Tần Minh đen mặt, lời này của cô ta khiến anh không thể đáp lại được gì.

 

Hoàng Thư Đồng nói với trợ lý nữ và hai vệ sĩ: “Thôi bỏ đi, mọi người cứ ở lại đây trước đi, đã muộn rồi, trở về cũng mất thời gian.

 

Nhân lúc đó Tần Minh bước tới và nói: "Hải Đường, chuyện xảy ra đột ngột quá, anh nhất định phải bảo đảm danh tiếng của Triệu Chính Ngôn, đêm nay không thể làm chuyện gì đó với em được rồi.

 

Nhiếp Hải Đường không có biểu cảm gì, cô đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Danh tiếng của Triệu Chính Ngôn ư?”

 

Tàn Minh đè thấp giọng xuống, bực bội nói: “Đúng vậy, không biết có phải Hoàng Thư Đồng này cắm sừng Triệu Chính Ngôn hay không, ngày nào cô ta cũng muốn tìm cái tên Bạch Tĩnh Thần kia. Em nói xem, bây giờ đã sắp mười giờ đêm rồi, vì khách sạn không có phòng cho cô ta, hơn nữa anh còn đang ở đó, thế mà cô ta còn bảo Bạch Tĩnh Thần đến đón cô ta về. Anh nhất định phải bảo đảm danh tiếng cho Triệu Chính Ngôn nên đã dẫn họ về đây, em sẽ không trách anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK