Tần Minh sững sờ bảo: “Thế này quá đáng quá đấy.
Lâm Vũ Nhu cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, giờ anh đang bận chuyện quan trọng, làm gì có thời gian mà cưới tôi đúng không?”
Tần Minh ‘ừ một tiếng, sau đó cảm thấy không đúng lắm, nói:
"Không đâu, bận xong chuyện quan trọng của tôi thì tôi cũng không có rảnh để cưới cô. Lâm Vũ Nhu, có phải cô đang gài tôi không?”
Lâm Vũ Nhu bị nhìn thấu tâm tư thì nói: “Tôi... dù sao thì tôi cũng là người phụ nữ của anh rồi, bây giờ còn sống cùng với anh, người trong nhà đều nghĩ như vậy. Sau này tôi làm vợ bé của anh”
“. ”
Tần Minh bực bội hỏi: “Tôi chỉ không muốn cộ nhảy sông nên mới giữ cô lại mà, cô không giải thích rõ với nhà cô à?”
Lâm Vũ Nhu khó xử đáp: “Giải thích rồi chứ, nhưng ông nội nói phụ nữ nhà họ Lâm chúng tôi phải một lòng chung thủy, lần đầu đã cho anh rồi thì chỉ có thể kết hôn với anh thôi, nếu không sẽ bôi nhọ danh tiếng của nhà họ lâm, không xứng làm con cháu của nhà họ lâm, không cho phép tôi quay về.”
Tần Minh cạn lời xoa trán, nói:
“Đã là thế kỷ nào rồi, tư tưởng của ông nội cô đúng là cổ hủ. Chiều tôi không có tiết, tôi đi nói chuyện với ông nội cô.”
Lâm Vũ Nhu cười thần bí, nói: “Tôi sao cũng được mà, anh không sợ chị Bạch Anh tìm anh đánh nhau à? Những lời anh nói ở thị trấn Cổ Thủy có tính không?”
Tần Minh nghe thế thì hơi khó xử.
Nếu không tính những lời lúc đó thì anh thành người nói mà không giữ lời, ngược lại còn bị nắm thóp, hơn nữa vào thời khắc quan trọng mà để nhà họ Lâm gây rắc rối cho anh thì cũng không khôn ngoan.
Tần Minh nghĩ ngợi, nói: “Vậy đưa thêm người đi cùng, không vấn đề gì."
Tần Minh ăn uống no say rồi dẫn Lâm Vũ Nhu đến nhà họ Tôn, người anh phải tìm là A Huyền, con nuôi của Tôn Chính Nghĩa.
Sở dĩ anh đánh bại được A Huyền phần lớn là do may mắn, Tần Minh không phủ nhận kỹ năng của A Huyền rất giỏi, bây giờ cũng là ứng cử viên thích hợp nhất.
Ở sân nhà họ Tôn, Tần Minh còn chưa đi vào thì đã thấy gã đang đứng ở cửa ngắm cảnh. Rõ ràng gã chỉ là con nuôi của Tôn Chính Nghĩa, hoàn toàn không ăn khớp với nhà họ Tôn.
“Này”
Tần Minh đi tới chào hỏi: “Lần trước đi vội quá, quên hỏi tên anh.
“Dương Hiểu Huyền”
A Huyền thờ ơ đáp, ánh mắt gã nhìn Tần Minh toát lên vẻ không cam lòng và đầy ý chí chiến đấu.
Tần Minh cười nói:
“Làm gì vậy? Vẫn muốn đánh với tôi sao? Anh nói tiếng Trung không tốt lắm, chắc là ít về Hoa Hạ nhỉ? Nếu anh muốn đánh thì tôi giới thiệu cho anh một người, người đó cũng là người bại dưới tay tôi, anh thắng được người đó thì tôi đánh với anh một trận nữa, thế nào?”
Dương Hiểu Huyền cong khóe môi, nói: “Đúng lúc lắm, giờ tôi đang rảnh
Lâm Vũ Nhu bên cạnh thấy thế thì vội lấy điện thoại ra.
Lâm Vũ Nhu thấy Tần Minh thật sự muốn tìm ông nội cô ta nói chuyện, đây là có ý muốn trả cô ta về mà.
Cô ta vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, bởi vì Tần Minh không biết, thực ra cô ta không hề bị ông nội đuổi đi, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của cô ta mà thôi.
Cô ta thuận lợi ở bên cạnh Tần Minh, thuận lợi kéo gần quan hệ, thuận lợi khiến Tần Minh thích cô ta.
Nhưng trái tim sắt đá của Tần Minh khiến cô ta bất lực, bây giờ còn đưa một cao thủ đi tìm người nhà họ Lâm.
Mặc dù chị Bạch Anh là một cao thủ giỏi võ, nhưng đối mặt với Dương Hiểu Huyền thì cũng không thể thuận lợi nắm được phần thắng.
Lâm Vũ Nhu thầm nghĩ: “Đúng là người đàn ông kỳ quặc, rõ ràng chưa từng nghĩ đến việc tuân theo cá cược, càng không muốn chịu trách nhiệm với mình nhưng lại sợ chuyện cá cược sẽ thành hiện thực, còn đưa một người giỏi đánh đấm đến.
Nhưng ông nội và mọi người đến Bắc Kinh, ngoài để gặp bạn cũ ra thì còn có chuyện quan trọng phải làm, sợ là anh không tìm được đâu.
Dương Hiểu Huyền lái xe, hỏi: “Này, cậu muốn đi đâu? Phải có địa chỉ chứ?”
Tần Minh nhìn điện thoại, đáp: “À, tìm thấy rồi, phố đồ ngọc trên đường Tiên Phong cũ.
“Sao... sao có thể chứ!?”
Lâm Vũ Nhu há hốc mồm nhìn Tần Minh ngồi ở ghế phụ lái, sao Tần Minh lại tìm được vị trí của ông nội cô ta?
Lâm Vũ Nhu tức giận dẩu môi, thầm nghĩ:
“Cũng chẳng sao, chắc chắn người trong nhà sẽ không đồng ý với Tần Minh, cuối cùng anh ấy vẫn phải dẫn mình về theo. Haiz, mình đường đường là cô chủ nhà họ Lâm mà lại rơi vào bước đường dâng đến tận cửa mà người ta cũng không cần. Tần Minh, sau này anh đừng có hối hận.
Trên đường, Tần Minh dấy lên hứng thú, hỏi: “A Huyền, nghe nói anh là đấu sĩ chủ bài của Hội Vạn Xà à?”
Dương Hiểu Huyền nói: “Thuộc hạ của cậu thua rồi, hơn nữa Hội Vạn Xà của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh, tôi giỏi nhất là bắn súng, dù sao thì súng ống tràn lan ở nước M mà."
Tần Minh cười nói: “Vậy sao? Anh nói như anh rất không phục khi thua tôi, đợi lát nữa anh thắng một người thì có thể thách đấu tôi. Phải rồi, tôi còn một người anh em nữa, anh ấy rất cừ, tôi có thể giới thiệu cho anh làm quen.
Dương Hiểu Huyền lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu, tôi không có nhiều thời gian như thế. Tôi chỉ muốn đánh bại cậu, rửa sạch nỗi nhục hôm qua”
Tần Minh cười lớn: “Thực ra hôm qua tôi cũng rất may mắn, anh không cần phải để bụng như vậy. Phải rồi, anh có từng nghĩ sẽ rời khỏi Hội Vạn Xà để đi theo tôi không? Anh xem ba nuôi anh cũng nhận người thân, không còn hận thù nữa, chắc là muốn tận hưởng niềm vui của gia đình. Anh ở Hội Vạn Xà cũng không có tài năng kinh doanh gì, theo tôi đi, tôi có thể để anh phát huy tài năng của mình”
“..”
Dương Hiểu Huyền cau mày.